Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 32: Thanh niên trí thức điểm (length: 4095)

Mấy người khác nghe thấy tiếng hắn, quay đầu nhìn thì thấy vẻ mặt hắn có vẻ lo lắng.
Cố Hướng Nam thấy vậy liền chủ động đứng ra đề nghị với Lý Hồng Quân: "Hay là để hắn ngồi lên xe đi, hắn thật sự không khỏe, đi cũng không nhanh được, cũng không thể để một mình hắn làm chậm trễ thời gian của mọi người được."
Lý Hồng Quân nghe vậy liếc nhìn Giang Quân Mạc, thấy hắn đúng là khó chịu thật, lần này lại không từ chối, gật đầu nói: "Vậy thì lên đi, chúng ta phải nhanh về còn kịp buổi chiều bắt đầu làm việc."
Cố Hướng Nam nghe vậy đỡ Giang Quân Mạc lên xe, Giang Quân Mạc đoán là không đi nổi thật, cũng không từ chối: "Cám ơn!"
Thấy hắn yếu ớt như vậy, Lý Hồng Quân nhíu mày, lại nói thêm vài câu: "Trong thôn có trạm xá, lát nữa đến nơi ngươi có thể qua xem."
Giang Quân Mạc gật đầu: "Được, đa tạ."
Chờ hắn ngồi vững, Lý Hồng Quân không chậm trễ nữa, tiếp tục dẫn mọi người đi.
Tuy rằng hắn muốn đi nhanh một chút, nhưng đám thanh niên trí thức trong thành này đâu có quen đi bộ đường dài, nên căn bản không đi nhanh được, đặc biệt là Trang Hồng Mai, vừa đi vừa oán trách, vừa mệt lại giở trò không muốn đi.
Lục Hạ liếc nhìn nàng, lại nhìn Tô Mạn tuy mệt đến đầy đầu mồ hôi nhưng vẫn cố gắng kiên trì, thở dài.
Trang Hồng Mai này trong sách cũng có cốt truyện, nàng là đồng hương của Tô Mạn, cũng coi như là pháo hôi nữ phụ, tuy rằng kết cục không tốt đẹp gì, nhưng ít nhất còn sống.
Ai, có điều cái tên Lý Nghĩa này thì nàng không nhớ rõ, chắc là người qua đường Giáp thôi.
Vì nhóm thanh niên trí thức chậm trễ nên quãng đường chỉ 20 phút mà bọn họ phải đi mất 40 phút mới tới, đã sớm quá giờ bắt đầu làm việc.
Mặt Lý Hồng Quân đã đen như đít nồi, chờ đến đại đội thôn thì ném bọn họ lại rồi dắt trâu đi thẳng.
Chỉ còn Lục Hạ và mấy người kia bị bỏ lại ở trước cửa đại đội không biết phải làm sao...
Lúc này đã hơn hai giờ chiều, trời đang nóng nhất, mấy người bọn họ lại đi ngược nắng nên mặt ai cũng đỏ bừng, toàn mồ hôi.
Đang chuẩn bị vào đại đội hỏi chút thông tin, bỗng nhiên thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi chạy tới.
Nhìn thấy mấy người bọn họ liền cười nói: "Các cháu là thanh niên trí thức mới tới à? Ta là thôn trưởng ở đây, hồ sơ của các cháu đã tới mấy ngày trước rồi, chỗ ở chúng ta đã sắp xếp xong xuôi, các cháu đi theo ta, bây giờ ta dẫn các cháu đến điểm thanh niên trí thức."
Thế là mấy người lại xách hành lý đi theo thôn trưởng, trên đường Cố Hướng Nam vẫn giúp Tô Mạn xách hành lý, Giang Quân Mạc tuy rằng đã khỏe hơn một chút, nhưng vẫn không có sức lực, hành lý do Lý Nghĩa cầm giúp, còn Lục Hạ thì tự mình xách được.
Chỉ còn Trang Hồng Mai một mình xách đồ không ai giúp nên tủi thân không thôi, nhìn Tô Mạn hai tay trắng trơn, nghĩ nghĩ rồi nói thẳng: "Mạn Mạn, cậu giúp tớ xách một chút được không?"
Tô Mạn nghe vậy lập tức từ chối: "Đồ của tớ còn có người cầm giúp đây này."
Trang Hồng Mai nghẹn họng, vừa định mở miệng thì nghe thôn trưởng nói: "Thôi để lát nữa rồi cầm cũng được, điểm thanh niên trí thức không xa, đi một chút là tới, vứt lại cũng chẳng mất mát gì."
Lời thì nói vậy, nhưng mọi người vẫn không muốn để lại, vẫn là một lần xách đi hết.
Thôn trưởng cũng không nói gì, trên đường giới thiệu về bản thân, hắn tên là Lý Trường Phúc, với Lý Hồng Quân vừa tiếp đón họ thì là người trong cùng một nhà nhưng không còn là anh em gần nữa.
Lại giới thiệu về tình hình trong thôn và tình hình thanh niên trí thức.
Trong thôn điểm thanh niên trí thức hiện tại còn có 12 người; trước đây đã có nhiều người xuống đây nhưng lục tục có người về thành, có người chuyển đi hoặc kết hôn rồi, số còn lại là những người này.
Có năm nữ sinh và bảy nam sinh.
Hiện tại mỗi nhóm nam nữ sinh đều có một người phụ trách, bọn họ đến nơi thì có việc gì cứ tìm những người đó, họ không giải quyết được thì sẽ tìm tới ông.
Lại nói vài câu đơn giản thì mấy người đã nhanh chóng đến điểm thanh niên trí thức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận