Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 462: Bạn cùng phòng vấn an (length: 3768)

Quả nhiên, chiều hôm đó Khang Khang lại đến, vừa đến Giang gia gia cũng đi theo, hai người hỏi han Lục Hạ tình hình rồi ngồi xuống một bên trông ba đứa trẻ.
Khang Khang thì cứ nhìn chằm chằm mấy đứa em, không biết đang xem cái gì.
Hơn nữa nghe nói bệnh viện có người sinh ba một lượt, chiều đó có không ít người đến xem cho vui, còn có cả những phụ nữ mang thai ở phòng khác cũng muốn đến hóng lây không khí vui vẻ.
Lúc đầu Lục Hạ còn chuẩn bị tinh thần đối phó, nhưng sau này người đến quá đông, ồn ào khiến Lục Hạ đau đầu, mà bọn trẻ cũng bị đánh thức.
Giang Quân Mạc cuối cùng cũng lạnh mặt, lấy lý do nàng vừa sinh cần nghỉ ngơi mà đuổi hết bọn họ đi.
Sau đó còn trực tiếp đóng cửa, nhờ y tá để mắt giúp nên mới không ai đến làm phiền nữa, lúc này Lục Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá, những người không quen biết có thể từ chối, còn người quen thì không có cách nào.
Ngày thứ hai, người thân trong nhà đều đến, mấy chị gái cả nhà, còn có bạn bè trong khu cũng sang thăm nàng.
Dù sao nàng sinh một lúc ba đứa, phúc khí lớn như vậy, trong mắt người khác đều là ngưỡng mộ, đổ xô đến xem náo nhiệt.
Mọi người ra vào đều nhìn ba đứa bé với vẻ ngạc nhiên.
Vất vả lắm mới tiếp hết được bọn họ, Lục Hạ mệt đến mức nằm không muốn động đậy.
Cố tình lúc này ba tên nhóc tì lại thức giấc khóc, cứ như vậy, Lão nhị vừa khóc, Lão tam liền khóc theo, Lão tứ cũng không chịu thua kém, cùng thi nhau, tiếng khóc nối tiếp nhau.
Giang Quân Mạc nghe tiếng vội ôm Lão tứ lên, kiểm tra xem tã có bị ướt không, Đại bá mẫu thì ôm Lão nhị dỗ dành, Lục Hạ thấy vậy bèn ôm Lão tam còn lại.
Xem qua thì thấy tã vẫn sạch sẽ, đoán chừng là đói bụng.
Giang Quân Mạc nhanh chóng muốn đi pha sữa bột.
Lục Hạ thấy vậy liền nói: "Để ta cho bú trước đã, sữa của ta hôm nay có một chút, không nhiều, mỗi đứa ăn một ít."
Giang Quân Mạc nghe xong liền đưa thẳng Lão tứ cho nàng.
"Để con gái ta ăn đi, hai thằng nhóc kia đầu to, uống sữa bột là được."
Lục Hạ nhìn người ba vừa sinh ra đã bất công, nghĩ nghĩ cũng không nói gì, nàng cũng thương con bé út này hơn.
Ai bảo bọn họ không thiếu con trai, mà con gái lại là một mụn con gái duy nhất chứ.
Đại bá mẫu ở bên cạnh thấy vậy cũng không nói gì, giúp cho hai đứa còn lại uống sữa bột.
Vì con quá nhiều, Lục Hạ vừa sinh xong lại cần nghỉ ngơi, nên buổi tối Đại bá mẫu cũng ở lại trông nom, như vậy Giang Quân Mạc một mình chăm sóc ba đứa trẻ cũng đỡ vất vả.
Ngày thứ hai tỉnh lại, dì Vương đã sớm mang điểm tâm đến.
Lục Hạ ăn điểm tâm rồi cho con bú xong thì bạn cùng phòng của nàng tới.
Lục Hạ thấy bạn cùng phòng đến thì rất bất ngờ: "Sao các ngươi đều đến thế này?"
Đàm Vân Phương cười với nàng nói: "Chúng ta nghe Dư Vãn nói là tầm hai ngày này ngươi sẽ sinh, nên muốn đến xem, không ngờ tới đúng lúc, ngươi sinh rồi."
Dư Vãn nghe cũng cười nói: "Đúng vậy đó, không ngờ trùng hợp thế, nghỉ trước kịp luôn!"
Đường Viện một bên mắt không chớp nhìn ba đứa trẻ xếp hàng nằm thấy thích không chịu được, "Lục Hạ, mấy đứa bảo bối của cậu đáng yêu thật, bé tí tẹo."
Lục Hạ nghe vậy cười nói: "Đến lúc chúng nó khóc cậu sẽ không nói đáng yêu đâu."
Đàm Vân Phương nghe nàng nói vậy thì cười, cũng hiểu ý nàng, chỉ có nuôi con mới biết, trẻ con nhà người ta thì nhìn đáng yêu, nhưng mình nuôi thì không dễ dàng gì, trẻ con có đáng yêu đến đâu cũng có lúc khiến người ta đau đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận