Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 258: Buổi tối mua thuốc (length: 3693)

Hôm nay, Khang Khang không hiểu sao lại đặc biệt hưng phấn, buổi tối thế nào dỗ cũng không chịu ngủ, Lục Hạ cùng Giang Quân Mạc bất đắc dĩ chỉ có thể thức cùng hắn.
Lúc này Lục Hạ đột nhiên nghe thấy bên ngoài giống như có tiếng đập cửa, không biết có phải thật không, lắng tai nghe, lại như có tiếng cục đá rơi xuống đất.
Vì thế nhìn về phía Giang Quân Mạc: "Ngươi nghe thấy chưa?"
Giang Quân Mạc cũng cảm thấy có gì đó, "Ta ra xem một chút, giống như thực sự có tiếng động."
Lục Hạ không yên tâm lắm, "Ngươi nhỏ tiếng một chút, tìm cây gậy mà cầm."
"Được."
Giang Quân Mạc đi ra một lát liền trở về, Lục Hạ cũng không nghe thấy tiếng gì.
"Thế nào? Có ai không?"
Giang Quân Mạc vẻ mặt hơi khó coi, "Ừm, là Tiểu Thiên, bên chỗ thầy Từ có người ngã bệnh, bị sốt, bọn họ không mua được thuốc, tìm ta giúp."
Lục Hạ nghe xong cũng hơi sốt ruột, "Ngươi muốn bây giờ đi mua sao? Giờ này phòng y tế còn có người không?"
"Ta đi xem trước đã, nếu không được liền đi tìm thầy thuốc, ta biết nhà người ta ở đâu."
Vừa nói, hắn đã mặc xong quần áo.
Lục Hạ biết việc này bọn họ chỉ có thể cố gắng giúp một tay, vì thế cũng nhanh chóng đứng dậy, đưa tiền cho hắn, tiện thể nói: "Cầm đèn pin, trên đường cẩn thận chút."
"Được, đừng lo, ngươi ngủ trước đi."
Lục Hạ gật đầu, nhìn Giang Quân Mạc vội vã rời đi.
Trong lòng có chút lo lắng, nằm xuống rồi mở mắt chờ, gặp phải chuyện này nàng nào ngủ được chứ!
Không biết qua bao lâu, cảm giác thời gian đã rất muộn mới nghe được bên ngoài truyền đến tiếng động, chắc là Giang Quân Mạc đã về.
Lục Hạ nhanh chóng lên tiếng hỏi: "Là Mạc Mạc sao?"
"Là ta, ngươi còn chưa ngủ sao?" Giang Quân Mạc vốn cẩn thận sợ đánh thức bọn họ, lúc này nghe được tiếng hỏi mới bước nhanh tới.
"Sao mà ngủ được, bên đó không sao chứ?" Lục Hạ lo lắng hỏi.
"Không sao, uống thuốc cái khác chỉ có thể trông chờ vào số trời thôi."
Lục Hạ nghe trong lòng không biết vì sao, có chút buồn.
Nhưng thấy Giang Quân Mạc cũng vậy, chỉ có thể khuyên: "Chúng ta cố gắng hết sức là tốt rồi, còn lại cứ giao cho số phận."
"Ừm, ta hiểu, ngủ đi, hai ngày nay ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ta tối nay đánh thức mấy nhà thầy thuốc gần đó, chỉ nói là ngươi bị bệnh."
Lục Hạ hiểu, "Yên tâm, ta biết rồi."
Giang Quân Mạc cả đêm không ngủ được bao nhiêu, ngày thứ hai trời chưa sáng đã ra ngoài.
Sau khi trở về tâm trạng tốt hơn nhiều, nhỏ giọng nói cho Lục Hạ người kia đã đỡ nhiều rồi, sẽ không sao, may mà bọn họ mua thuốc kịp thời.
Lục Hạ nghe cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nàng mới chợt nhớ ra nội dung cốt truyện gốc, đây không phải là Tô Mạn giúp người kia sao?
Nghĩ một chút cũng có thể, nhớ trong sách có nhắc, Tô Mạn ở nông thôn có một lần giữa mùa đông nàng đi trấn trên về gặp một người lén lút đến phòng y tế, sau đó bị đuổi ra ngoài.
Hỏi sau mới biết là ở chỗ bọn họ có người ngã bệnh, không có thuốc uống, vì thế Tô Mạn nảy ra ý nghĩ, biết đây là một cơ hội để kết giao.
Nên chủ động giúp bọn họ mua thuốc, lén đưa qua, người đó sau này liền được cứu sống.
Mà người này sau khi Tô Mạn về kinh còn giúp đỡ nàng không ít, nhớ hình như là một vị giáo sư đại học thì phải?
Không biết có phải là người này không.
Bất quá Lục Hạ phỏng chừng lần này hẳn là không liên quan gì đến Tô Mạn.
Hình như từ khi bọn họ qua lại với bên kia liền không thấy Tô Mạn cùng bên kia có gì qua lại, đoán chừng là bị bọn họ làm lệch quỹ đạo rồi.
Chỉ mong người kia uống thuốc có thể mau chóng hồi phục.
.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận