Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 652: Dư Vãn nói đối tượng (length: 3512)

Chuyện này có chút kỳ lạ, dù sao thì Dư Vãn từ trước đến nay tính cách có chút tùy tiện, mỗi ngày đều đặc biệt vui vẻ, rất ít khi có tâm sự.
Cũng không biết lần này là xảy ra chuyện gì?
Nhưng Lục Hạ đoán nàng nếu tìm nàng đi ra thì hẳn là muốn cùng nàng nói chuyện này.
Quả nhiên, hai người gặp mặt sau tùy ý hàn huyên vài câu, ăn được một nửa thì nghe Dư Vãn nói ra: "Ta có đối tượng rồi!"
"Hả?"
Lục Hạ nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, "Chuyện khi nào? Sao trước giờ không nghe ngươi nói gì?"
"Năm sau á, chính thức xác định quan hệ là chuyện tháng trước!"
"A? Nhanh vậy! Vậy ngươi giấu kỹ ghê ha, chúc mừng nhé, kể nhanh đi, đối phương là người như thế nào, mà có thể khiến cho ngươi người vạn năm không thông suốt này khai khiếu?" Lục Hạ nghe xong tò mò hỏi.
Dư Vãn nghe đến đó có chút xấu hổ, "Hắn là người rất tốt, thật ra chúng ta quen nhau từ lâu rồi, ta bình thường đi làm, hay đi ngang qua nhà hắn, năm ngoái có một lần tan làm trễ, gặp phải hai kẻ say xỉn chặn đường ta, lúc ấy ta sợ hết hồn, là hắn đã cứu ta."
Lục Hạ nghe đến đó bật cười, "Ôi, vẫn là anh hùng cứu mỹ nhân à!"
Dư Vãn nghe xong cũng cười nói: "Lúc ấy ta đặc biệt sợ, mà cũng không quen hắn, cũng ngại nhờ hắn đưa về nhà, chỉ có thể cắn răng lái xe về.
Kết quả về đến nhà mới phát hiện phía sau có người, hóa ra là hắn sợ ta gặp chuyện, vẫn đi theo sau ta, đưa ta đến tận nhà."
Lục Hạ nghe đến đó ha ha cười lớn, quá trình quen biết này đúng là mộng ảo mà!
"Vậy sau đó thì sao? Các ngươi quen nhau, sau đó tự nhiên mà đến với nhau?"
Dư Vãn lắc đầu, "Không có! Sau đó một thời gian rất dài ta cũng không gặp lại hắn, vốn dĩ ta còn muốn phải cảm tạ hắn một phen nữa, nhưng rồi cũng không tìm được người!"
Lục Hạ nghe đến đó nhíu mày, "Vậy sau này hai người gặp lại như thế nào?"
"Sau này có một lần đi dạo phố ta gặp phải cướp, bị người ta giật mất túi xách chạy mất, ta đuổi theo hai con phố cũng không kịp, là hắn đã giúp ta đuổi kịp.
Lần đó ta liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, sau đó mặt dày mày dạn hỏi tên và địa chỉ nhà hắn.
Ngày thứ hai liền mang đồ đến nhà hắn, cứ thế chúng ta quen nhau..."
Lục Hạ nghe mà buồn cười, "Không tệ nha, hai lần anh hùng cứu mỹ nhân, không thể không nói giữa hai người có duyên phận rất lớn à! Nếu quen nhau sớm như vậy, sao đến năm nay mới thành đôi?"
Dư Vãn nghe đến đó trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, thở dài nói: "Là hắn cảm thấy chúng ta không xứng đôi, nên luôn không đồng ý."
"Hả? Ý gì?"
"Thật ra ta sớm có thể thấy được hắn thích ta, ta nhìn thấy hắn cũng cảm thấy tim đập loạn nhịp, khi ta tưởng rằng đương nhiên chúng ta sẽ bên nhau, thì hắn lại do dự, mà mãi về sau ta mới biết được ý nghĩ của hắn."
Lục Hạ nghe đến đây có chút đoán ra, liền hỏi: "Hắn làm công việc gì?"
Dư Vãn lắc đầu, "Hắn không có công việc chính thức, vì trình độ không cao, hiện tại chỉ có thể làm mấy việc tốn sức, làm vài việc vặt."
Lục Hạ nghe đến đó cũng không biết nói gì cho phải.
Dư Vãn là một sinh viên ưu tú của Kinh Đại, công chức nhà nước, tìm một đối tượng không trình độ, không công việc, thật sự không xứng lắm!
Đừng nói hắn, ngay cả nàng đây còn thấy hai người chênh lệch quá xa, đúng là cách nhau một trời một vực!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận