Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 228: Nàng mập, hắn gầy (length: 3974)

Không ngờ Tô Mạn lại mang theo quà, còn là sữa mạch nha khó kiếm.
Mấy món đồ chơi này ở thành phố người ta cũng khó mua, nông thôn thì càng hiếm gặp, không ngờ Tô Mạn ra tay liền là thứ này.
Lục Hạ hơi nghi ngờ, không biết nàng sao lại vung tay lớn đến vậy.
Vì thế cười nói: "Ngươi khách khí quá rồi, sao còn mang theo đồ quý như vậy, mau cầm về đi, ở nông thôn cuộc sống không dễ dàng gì, ngươi tới ta đã rất vui rồi."
Tô Mạn nghe vậy cười cười, "Không sao, ta còn có mà, ngươi sinh con phải bồi bổ cho tốt."
Thấy Lục Hạ còn muốn mở miệng từ chối, Tô Mạn liền nói thẳng: "Chúng ta là thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn, ta ở khu thanh niên trí thức cũng không có bạn bè, tự thấy nói chuyện với ngươi được, ngươi sẽ không phân biệt vậy chứ? Hay là không muốn gần gũi ta?"
Nghe những lời này Lục Hạ không thể từ chối được, chỉ bất đắc dĩ nói: "Đâu có, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ thấy ngươi tiêu xài quá, thứ này khó mua."
Tô Mạn nghe vậy thoải mái vẫy tay, "Yên tâm, ta mua được mà, sau này ngươi muốn mua thì cứ tìm ta."
Còn về làm sao mua được thì nàng không nói, Lục Hạ cũng không hỏi.
Sau đó Tô Mạn tò mò nhìn đứa bé, "Đây là con của ngươi à? Dễ thương quá, lớn lên giống ngươi."
Nghe nàng nhắc đến con, ánh mắt Lục Hạ cũng dịu lại, nhưng vẫn khiêm tốn nói: "Con nít lúc nhỏ đều đáng yêu, lớn lên chút thì nghịch ngợm lắm."
Tô Mạn nhìn nàng tràn đầy vẻ hạnh phúc, trong lòng không ngừng ghen tị, lại nghĩ đến chuyện của mình, nụ cười trên mặt trở nên nhạt đi.
Nhưng vẫn không muốn lộ ra, mà hỏi: "Ngươi và Giang thanh niên trí thức nhà đều là người kinh thành à? Có nghĩ sau này về rồi sẽ làm gì không?"
"Ừm?" Lục Hạ bất ngờ, "Còn chưa nghĩ nhiều vậy, lúc nào có thể về thành cũng không biết, chúng ta không nghĩ xa như thế, cứ sống tốt hiện tại là được rồi."
Tô Mạn thấy nàng nói vậy thì không tiện hỏi nữa, chỉ nghĩ trong lòng, nhìn hai người họ có vẻ không thiếu tiền, gia thế chắc cũng không tệ, không chừng sau này cũng có thể giúp đỡ mình, cho nên định mấy năm tới sẽ sống hòa thuận với bọn họ.
Còn về Cố Hướng Nam bên kia, vẻ mặt Tô Mạn trầm xuống, cũng đã có tính toán.
...
Sau khi Tô Mạn rời đi, Lục Hạ vẫn đang suy nghĩ về những biểu hiện hôm nay của nàng, luôn cảm thấy nàng hình như có chỗ nào khác trước.
Tuy rằng vẫn mang dáng vẻ cao ngạo, nhưng trước đây Tô Mạn dường như chỉ xem bọn họ trong mắt, còn bây giờ tuy khí chất không đổi nhưng như đã hoàn toàn hòa nhập với thời đại này.
Cũng không biết nữ chính trong sách này thời gian qua đã trải qua chuyện gì.
...
Sau khi về nhà, cuộc sống ở cữ của Lục Hạ thoải mái hơn rất nhiều, Giang Quân Mạc một mình ôm hết việc nhà, bao gồm giặt quần áo nấu cơm chăm con, còn cả hầu hạ nàng.
Bây giờ cuộc sống của nàng gần như bữa nào cũng có thịt, mấy con gà mái trong nhà cuối cùng đều không thoát khỏi kiếp bị thịt cho vào nồi, dự tính năm sau mùa xuân sẽ mua thêm mấy con.
Ngoài ra, thịt heo, thịt cá cũng không thiếu, đều là người Giang gia gửi tiền nhờ mua.
Tài nấu ăn của Giang Quân Mạc trong khoảng thời gian này cũng thể hiện ra hết, món nào làm cũng ngon tuyệt.
Đương nhiên, cũng nhờ Lục Hạ mỗi ngày lén bỏ linh tuyền vào vại nước.
Việc Lục Hạ phải làm ngoài cho con bú thì là lúc hắn bận việc nhà sẽ để mắt đến con, còn lại thời gian thì cứ nằm.
Sau một thời gian, Lục Hạ được bồi bổ rất tốt, không chỉ sữa dồi dào mà người còn mập ra không ít.
Ngược lại Giang Quân Mạc lại gầy đi trông thấy, bao nhiêu thịt đã lên được từ năm ngoái cũng chẳng còn.
Khiến Lục Hạ nhìn mà xót hết cả lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận