Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 459: Đau từng cơn (length: 4493)

Đợi đến khi chị tư tan làm thì cũng đến hỏi han tình hình của nàng.
Thấy nàng vẫn chưa có dấu hiệu muốn sinh, liền bảo với họ là nàng về trước nấu cơm, lát nữa mang đến cho bọn hắn.
Vì nhà chị tư ở gần đây, nên trưa hôm đó thấy Giang Quân Mạc đi quán cơm quốc doanh mua cho Lục Hạ bữa trưa, chị tư đã trách hắn một trận.
Chị còn nói là sau này cứ đến nhà chị nấu ăn là được, chị buổi trưa tuy phần lớn ăn ở nhà ăn bệnh viện, nhưng về nhà nấu cũng không quá phiền phức, lúc nấu xong thì tiện mang ra ngoài luôn, rất tiện.
Nhưng Giang Quân Mạc từ chối, vì buổi chiều sau khi ông nội đến đã dặn, sau này sẽ để Vương thẩm tử ở nhà nấu rồi mang tới.
Vương thẩm tử nấu ăn ngon, chắc chắn là ngon hơn chị tư nấu, chị tư biết vậy cũng không cố nài nữa.
Buổi tối, Lục Hạ ăn cơm xong thì ngủ.
Giang Quân Mạc ở lại trông giường, có lẽ là do chị tư đi cửa sau sắp xếp cho nàng một phòng bệnh riêng, nên lúc này trong phòng bệnh chỉ có một mình nàng là phụ nữ có thai, ngược lại cũng yên tĩnh hơn, Giang Quân Mạc cũng có chỗ ở.
Kết quả, vốn dĩ cái bụng bầu lớn làm nàng ngủ không ngon giấc, ngủ tỉnh rồi khó ngủ lại, mãi đến tờ mờ sáng thì bụng bắt đầu đau từng cơn.
Lúc đầu Lục Hạ còn chịu đựng được, những cơn đau còn cách nhau khá xa.
Sau này cơn đau càng lúc càng nhanh, Lục Hạ cũng có chút chịu không nổi, bắt đầu không nhịn được mà rên rỉ.
"Ai... Tê..."
Giang Quân Mạc vốn đã ngủ không sâu, nghe thấy tiếng nàng lập tức xoay người dậy.
Anh mò mẫm đi tới nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Lục Hạ cố nén đau nói: "Bụng bắt đầu đau từng cơn, ta đoán hôm nay chắc là sinh rồi."
Giang Quân Mạc nghe xong hoảng hốt, vội vàng bật đèn lên, thấy nàng mặt mày tái mét, đầu đầy mồ hôi thì lại càng lo lắng tột độ.
"Đau bao lâu rồi? Sao không gọi ta, ngươi chờ một chút, ta đi tìm bác sĩ ngay."
Lục Hạ định nói là chắc chưa cần đâu, chắc còn phải một lúc nữa mới sinh được, nhưng chưa kịp mở miệng, Giang Quân Mạc đã mở cửa chạy ra ngoài.
Một lát sau thì anh gọi được bác sĩ trực đến.
Bác sĩ trực ban thấy Giang Quân Mạc chạy đến thì giật mình, cứ tưởng là Lục Hạ đã xảy ra chuyện gì, có chút lo lắng.
Dù sao đây cũng là em dâu của y tá Giang, lại là người mà viện trưởng đã đặc biệt dặn dò phải chăm sóc kỹ.
Nhưng sau khi đến xem xong thì ông thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao, sắp sinh rồi, đây là hiện tượng bình thường, nhưng còn phải chờ, nếu nôn nóng thì có thể đứng dậy đi lại một chút, đây là lần sinh thứ hai của cô nên chắc là sẽ nhanh thôi."
Lục Hạ nghe vậy thì gật đầu, dù sao cũng không ngủ được, nên nàng bảo Giang Quân Mạc đỡ nàng đứng dậy đi lại trong phòng bệnh.
Có lẽ là biết mình sắp được ra khỏi bụng mẹ nên đứa trẻ nghịch ngợm khác thường, đấm đá làm Lục Hạ đi lại rất khó chịu, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng.
Cứ vừa nghỉ ngơi vừa đi như thế, không biết đã qua bao lâu, Lục Hạ cảm thấy bụng ngày càng khó chịu.
Thấy bên ngoài trời đã sáng, bên ngoài phòng bệnh cũng đã có tiếng động của các phòng bệnh khác.
Lục Hạ cảm thấy hơi mệt, hơn nữa sau khi lặn lội lâu như vậy nàng cũng có chút đói bụng.
Vì thế nàng nói với Giang Quân Mạc: "Bây giờ không biết quán cơm quốc doanh đã mở cửa chưa, nếu có thì ngươi đi mua cho ta ít đồ ăn nhé, Vương thẩm tử chắc phải sáng hẳn mới đến được, ta sợ không kịp, sợ không ăn gì thì không có sức sinh."
Giang Quân Mạc thực ra đã sớm muốn đi rồi, chỉ là lo nàng ở lại một mình, nhưng anh lại sợ nàng đói, nên anh vừa định đi tìm y tá nhờ giúp trông nom thì thấy chị tư lại đến mang đồ ăn cho bọn họ.
"Ta vừa hỏi bác sĩ Hứa, chị ấy nói là em sắp sinh, giờ cảm thấy thế nào?"
Lục Hạ khẽ gật đầu, "Em thấy cũng sắp sinh rồi, chắc là hôm nay đấy."
Chị tư nghe vậy thì có chút lo lắng, "Vậy nhanh ăn chút gì đi, không thì sẽ không có sức sinh đâu."
Lục Hạ nghe chị nói vậy thì cười, "Chị tư đến đúng lúc quá, em vừa mới bảo Giang Quân Mạc đi mua chút đồ ăn đây."
Chị tư nghe vậy thì liếc xéo Giang Quân Mạc một cái, "Sao việc này mà ngươi lại không nghĩ tới trước chứ, ta đã nói là tối qua hai người không nên từ chối việc ta ở lại giúp trông nom, nếu không một mình hắn sao có thể trông nom hết được."
Giang Quân Mạc nghe chị tư nói vậy thì im lặng không đáp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận