Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 539: Đường tẩu sinh nữ (length: 4201)

Đến tháng 5, ở đơn vị của chị dâu sắp sinh.
Bác cả vẫn xin nghỉ phép, chẳng qua thời gian không nhiều, phỏng chừng chờ chị ấy sinh xong sẽ phải về, không thể ở lại chăm sóc cữ nhưng như vậy đã tốt hơn là không có ai.
Ít ra cũng có người lớn bên cạnh.
Vì thế nàng hỏi ý kiến của thím Vương, rồi hứa sẽ trả thêm một phần lương cho thím ấy, sau đó đưa thím cùng đi đơn vị.
Mấy ngày sau khi trở về, cũng mang theo một tin vui.
Chị dâu đã sinh hạ một bé gái mẹ tròn con vuông.
Cả nhà nghe xong đều vui mừng.
Đặc biệt bác cả, vui vẻ vỗ tay, "Tốt quá, cháu gái tốt; cháu gái xinh đẹp như Trăn Trăn thật tốt!"
"Đúng vậy!" Ông nội Giang cũng nói: "Nhà ta không thiếu con trai, chỉ thiếu con gái, vừa hay có bạn chơi cùng Trăn Trăn."
Lục Hạ cũng cười nói: "Tốt quá rồi, sau này cháu gái về có thể chơi với Trăn Trăn, cho con bé không còn suốt ngày chạy loạn với mấy anh nữa, chẳng thục nữ gì cả."
Mọi người nghe xong đều cười, rõ ràng ai cũng biết Trăn Trăn còn nghịch hơn cả con trai.
Chị dâu sinh mẹ tròn con vuông, cả nhà đều yên tâm.
Lục Hạ cũng dồn hết tâm trí vào kỳ thi cuối kỳ sắp tới.
Đúng vậy, năm tư học kỳ cuối thi cuối kỳ khá sớm, bởi vì sau khi thi xong còn phải chấm điểm, rồi trường học còn cần thời gian để phân công công việc cho bọn họ.
Nhiều việc phải làm, thêm nữa học kỳ này ít môn học, nên bây giờ đã bắt đầu thi cuối kỳ rồi.
Lục Hạ đương nhiên không lơ là.
Mấy năm trước đã cố gắng rồi, không thể để thất bại vào phút cuối.
Vì thế trước khi thi nàng cố gắng ôn tập, thậm chí để có nhiều thời gian ôn tập ở trường, còn ở lại phòng ký túc xá luôn.
Đây là lần đầu tiên sau vài năm nàng ở lại ký túc, nói sao nhỉ, nàng còn khá thích nghi, nhưng những người khác trong phòng thì lại không quen lắm.
Tối đến Dư Vãn mơ màng dậy đi vệ sinh, bỗng phát hiện có người ở giường tầng dưới, giật cả mình.
Lục Hạ thấy vậy thì bật cười.
Nhưng dù thế nào thì kỳ thi cuối kỳ cũng nhanh chóng kết thúc.
Việc học của Lục Hạ bọn họ cũng gần như xong xuôi.
Vì còn một khoảng thời gian nữa mới đến ngày tốt nghiệp chính thức, cho nên dạo này cũng không có chuyện gì.
Lúc này nhiều người đã được đơn vị địa phương đón đi, đợi đến khi tốt nghiệp có phân công rồi mới quay về.
Trong phòng của Lục Hạ hiện tại vốn dĩ không có nhiều người, chỉ còn lại Dư Vãn và Hồ Thúy Hoa, mà Hồ Thúy Hoa lại nhỏ hơn họ một khóa.
Vì thế Dư Vãn nghĩ rồi quyết định vẫn ở lại phòng ký túc.
"Phòng mình dù gì cũng cần có người ở, lỡ như trường có tin tức gì, thì ta cũng có thể báo cho mọi người."
Những người khác nghe xong đều cười, "Cũng không phiền phức vậy đâu, tụi mình cũng không phải không quay lại, mấy hôm nữa cũng sẽ tới đây mỗi ngày thôi, dù gì cũng liên quan đến đơn vị công tác, nên vẫn phải xem có tin tức gì không."
Lục Hạ cũng gật gật đầu, "Cô Lý còn bảo ta giúp cô ấy sắp xếp lại tài liệu nữa, cho nên ta cũng tới đây mỗi ngày."
Nghe vậy Dư Vãn an tâm, nàng thực sự sợ là sau này sẽ không gặp được ai nữa. Rồi hỏi: "Lục Hạ công việc phỏng chừng cũng không chạy khỏi bộ ngoại giao, Diệp Nam cũng gần như chắc chắn là về báo xã, còn Vân Phương tỷ thì quyết định thế nào?"
"Đâu phải chuyện ta có thể quyết định, còn phải xem trường phân công thế nào!" Đàm Vân Phương nói.
"Vậy chị không có nguyện vọng muốn đến đơn vị nào à?"
"Đơn vị thì ngược lại không có, nhưng ta có nơi muốn đến."
Đàm Vân Phương suy nghĩ một chút nói: "Ta có hỏi cô giáo rồi, cô nói là việc phân công thường thì sẽ về lại nguyên quán, có liên quan đến hộ khẩu.
Ta không muốn về, nên hỏi cô ấy có thể ở lại Kinh Thành không.
Cô ấy nói có thể giúp thử xem, nhưng với thành tích của ta, nếu như về lại nguyên quán thì có thể làm ở chính phủ, chắc chắn sẽ là cán bộ, nhưng ở Kinh Thành thì khó khăn hơn.
Nhưng ta vẫn muốn ở lại Kinh Thành, ta không muốn về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận