Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 136: Bị thương mà về (length: 3933)

Lục Hạ không biết Giang Quân Mạc tính toán, chờ thu xong lương thực ngày thứ hai buổi chiều, đội săn bắn đột nhiên trở về.
Người trong thôn cũng có chút bất ngờ, theo lý thuyết những người này vào núi thông thường đều sẽ đi mười ngày nửa tháng mới trở về.
Dù sao một năm chỉ có một lần như vậy, mọi người đều nghĩ tranh thủ kiếm thêm chút thịt.
Không ngờ lần này mới bảy ngày đã trở về, chẳng lẽ là sớm săn đủ con mồi rồi?
Nhưng rất nhanh mọi người đều thất vọng vì những người này vậy mà là bị thương trở về.
Lần này đội săn bắn đi ba mươi mấy người, khi trở về vậy mà không một ai bình yên vô sự.
Đặc biệt đội trưởng Quách Đại Trụ, vậy mà là bị khiêng trở về.
Điều này khiến tất cả mọi người nóng nảy, vội vàng đi tìm đại phu ở phòng y tế tới.
Trải qua một phen giày vò, chờ rốt cuộc đều xem xét xong vết thương, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Trừ Quách Đại Trụ bị thương nặng hơn, những người khác đều chỉ là bị thương ngoài da.
Còn về Quách Đại Trụ, bị gãy chân, nhưng xương cốt không bị vỡ, không cần phẫu thuật, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi là được.
Điều này ngược lại khiến người trong thôn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, mọi người mới rốt cuộc có thời gian hỏi bọn hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người trong đội săn bắn nghe mọi người hỏi, liền nhao nhao kể lại chuyện đã xảy ra.
Thì ra, lần này đội săn bắn vận khí không tốt lắm.
Vào núi bốn ngày một con mồi lớn hơn một chút cũng không thấy, toàn là thỏ rừng gà rừng, thu hoạch quá ít, trong thôn nhiều người như vậy căn bản không đủ ăn.
Cho nên Quách Đại Trụ liền hỏi ý kiến mọi người, sau đó dẫn họ đi sâu vào núi tìm kiếm.
Không ngờ lần đi này lại xui xẻo gặp phải bầy sói.
Mặc dù bọn họ người đông, nhưng bầy sói cũng không ít, nếu đánh nhau quyết liệt thì đoàn người căn bản đánh không lại.
Nhưng chạy cũng không kịp nên Quách Đại Trụ đề nghị tập trung đối phó con sói đầu đàn.
Nhưng vì bị bầy sói vây công, những người này rốt cuộc cũng không thể địch lại, rất nhanh đã có người bị thương.
Chân của Quách Đại Trụ cũng bị thương khi cứu người, may mà mọi người cùng nhau cố gắng vất vả đánh chết được con sói đầu đàn, số sói còn lại rốt cuộc cũng sợ mà quay đầu bỏ chạy.
Nhưng tình huống của họ cũng rất tệ, gần như ai cũng bị thương.
Lúc này cũng không thích hợp tiếp tục đi vào trong, chỉ có thể đi đường cũ trở về.
Trên đường về họ liền đi cả đêm không nghỉ, đi một ngày một đêm, rốt cuộc cũng về tới nơi.
Cho nên con mồi mang về ngoài mấy con thỏ rừng gà rừng ban đầu, còn có bốn con sói đã bị đánh chết, và một con hươu ngốc mà họ gặp được trên đường về.
Chỉ có chừng đó thứ, căn bản không đủ chia, hơn nữa lại có nhiều người bị thương như vậy, có thể nói lần này săn bắn mùa đông thật sự mất nhiều hơn được.
Người trong thôn cũng có chút thất vọng, nhưng không tiện nói gì, dù sao cũng là do vận khí của họ không tốt, lại còn bị thương.
Cho nên con mồi trong thôn không chia mà thôn trưởng làm chủ cho những người trong đội săn bắn phân chia theo công sức.
Những người khác dù không cam lòng, nhưng cũng không nói gì.
Chẳng qua ai cũng biết năm nay sẽ thiếu thịt.
Trong thôn nuôi bốn con heo, có hai con là heo nhiệm vụ, hai con còn lại trong thôn trước đây đều bán một con, con còn lại để lại ăn.
Với tình hình năm nay, trong thôn có người đề nghị để cả hai con lại không bán, nhưng thôn trưởng nghĩ đến chuyện tài sản của thôn có chút do dự, dù sao tiền bán heo là để lại cho ủy ban thôn.
Cho nên cuối cùng cũng không đưa ra câu trả lời, chỉ nói là để sau hẵng tính, khiến mọi người có chút thất vọng.
Lục Hạ cũng vậy.
Heo trong thôn nuôi cũng không lớn, mỗi con cũng chỉ hơn một trăm cân, cho dù để lại cả hai con phỏng chừng cũng không đủ người trong thôn chia.
Vốn tưởng rằng đến Tết có thể ăn đủ thịt, xem ra phải thất vọng rồi.
Lục Hạ thở dài, muốn ăn thịt thả ga sao lại khó khăn vậy chứ!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận