Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 128: Đưa lương thực (length: 4040)

Cuối cùng, Lục Hạ lấy ra một cái chăn.
Nàng xuống nông thôn khi mang theo chăn nệm, đều là Lục mẫu chuẩn bị cho Lục Xuân làm của hồi môn, nên bên trong toàn dùng bông tốt.
Lục Hạ sau khi đến chỉ dùng một cái, còn một cái vẫn luôn cất.
Bây giờ lấy ra, đối với Giang Quân Mạc nói: "Đem chăn xé ra đi, dùng bông bên trong, chắc có thể làm được mấy bộ áo bông."
Giang Quân Mạc ngây người, nhìn cái chăn mới tinh này, biết nàng tiếc không dùng, liền vội cự tuyệt.
"Không cần, ngươi giữ lại đi, cái này tốt như vậy; xé ra tiếc lắm."
Lục Hạ nghe xong trợn mắt nhìn hắn, "Chăn sao quan trọng bằng người, với lại hiện tại chúng ta cũng không thiếu chăn, chưa kể bây giờ chính chúng ta làm thêm nệm, trong nhà ngươi chẳng phải gửi trả lại một cái chăn tốt dùng cho ngày cưới sao, nên chúng ta không thiếu, cái này cứ xé ra đi, không thì lát nữa chẳng có bông."
Nói rồi lại nhớ ra gì đó, tiếp tục: "Ta không biết làm quần áo, nên chỉ có thể trông vào ngươi thôi, vải vóc chị ngươi gửi tới vẫn chưa dùng đến, có thể dùng cái đó, nhưng ta thấy vẫn nên vá thêm miếng vải bên ngoài, ngụy trang một chút, ngươi thấy sao?"
Giang Quân Mạc nghe nàng sắp xếp một hồi, trong lòng ấm lên, hốc mắt có chút ướt át, cuối cùng không nhịn được cười: "Được; tất cả nghe theo ngươi."
Lục Hạ không muốn nhìn bộ dạng cảm động này của hắn, trong lòng cũng hơi xấu hổ, quay đầu tiếp lời: "Ừm, ngươi cứ xé chăn trước đi, ta đi lấy chút lương thực, hôm nay ngươi mang qua đó trước, xem tình hình bên kia thế nào, còn chuyện quần áo có thể bàn sau."
"Được!"
Lục Hạ chuẩn bị lương thực đa phần là ngũ cốc thô mua ở thôn, thêm một ít lương thực trắng vào, trong nhà có củ cải trắng cũng bỏ vào mấy cây, cho vào một cái bao tải, thấy trời bên ngoài đã tối, liền định cùng Giang Quân Mạc cùng nhau mang qua.
Giang Quân Mạc thấy nàng lấy ra nhiều lương thực thế thì hơi kinh ngạc, "Có hơi nhiều quá không?"
"Sẽ không, đâu phải chỉ có một nhà sư huynh ngươi ở đó? Đến lúc đó sư huynh ngươi bọn họ cũng không thể chỉ ăn một mình, dù gì cũng phải chia ra, nên cũng chẳng ăn hết mấy bữa đâu."
Nghe nàng nói vậy, Giang Quân Mạc cũng không biết nói gì.
Thật ra chuyện này Lục Hạ nhớ lại được từ trong trí nhớ trong sách.
Nàng chợt nhớ ra, trong nguyên tác, nữ chủ Tô Mạn từng vô tình cứu một ông lão làm ở chuồng bò, người kia sau này trở về Kinh Thành, thành giáo sư Đại học, giúp nữ chủ rất nhiều.
Chẳng qua đó cũng là chuyện mấy năm sau này, còn bây giờ bọn họ vẫn chưa có gặp nhau.
Nên lúc này, vị lão tiên sinh kia hẳn là đang ở cùng sư huynh Giang Quân Mạc, nghĩ đến cuộc sống khó khăn ở chỗ đó, tuy rằng nàng không mong gì báo đáp, nhưng giúp một chút cũng được.
Vì thế nàng mặc áo bông thật dày, bên ngoài còn mặc thêm một cái áo khoác quân đội, sau đó liền vác bao tải lên lưng, tính toán thừa lúc trời tối cùng Giang Quân Mạc lén qua đó.
Giang Quân Mạc cũng như nàng, vũ trang đầy đủ, mặc áo khoác quân đội, nhưng khi thấy nàng thoăn thoắt vác bao tải lên thì khóe miệng giật giật.
Vội vàng muốn nhận lấy: "Để ta vác cho."
Lục Hạ trực tiếp cự tuyệt, "Sức ngươi yếu quá, chúng ta phải đi nhanh một chút, không thì bị phát hiện mất, nên cứ để ta vác."
Giang Quân Mạc nghe vậy hơi khựng lại, không tiếp tục tranh nữa, nhưng trong lòng âm thầm quyết tâm sau này phải tăng cường rèn luyện, cố gắng hồi phục thể lực sớm chút.
Hai người thừa dịp đêm tối lén lút ra khỏi nhà.
Tuy rằng đất tuyết sẽ phản quang, nhưng hôm nay trời đổ tuyết, không có ánh trăng, nên bên ngoài rất tối.
May là Lục Hạ có đèn pin, nhưng khi đi ngang qua thôn thì hai người không dám bật lên, đi đến phía bắc thôn, khi không có nhà nào mới bật đèn.
Một đường cẩn thận đến chuồng bò, nơi này cũng tối đen như mực...
Bạn cần đăng nhập để bình luận