Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 530: Khúc mắc cùng cảm kích (length: 3697)

Lục Hạ nghe liền gật đầu ngay, "Quyết định vậy đi, không thì ta thấy mình quá nhẫn tâm, ông nội lớn tuổi như vậy rồi còn phải lo cho bọn ta."
Giang Quân Mạc nghe vậy liền ôm nàng an ủi một hồi, chờ cảm xúc của nàng ổn định mới lấy khăn tay ra lau mặt giúp nàng.
"Gần đến năm mới rồi, đừng khóc, còn nửa năm nữa bọn ta mới chuyển đi, chuyện này để sau hãy bàn, nhé?"
Lục Hạ gật gật đầu, "Ừ, ta biết rồi, hôm nay ta không muốn nữa."
Nói xong, Lục Hạ chậm rãi nhớ lại chuyện buổi sáng, "Sao ta thấy đường đệ ngươi kỳ quái vậy?"
"Hả? Kỳ quái chỗ nào?"
Lục Hạ cũng không nói rõ được, "Không biết, cứ thấy kỳ quái ấy, hình như ánh mắt hắn nhìn ta..."
Giang Quân Mạc cười, "Ta đoán được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều, chắc hắn cảm kích nàng thôi!"
"Cảm kích ta? Cảm kích ta cái gì?"
"Cảm kích nàng cứu ta!" Giang Quân Mạc nhìn nàng nói.
Thấy Lục Hạ vẫn còn hơi mờ mịt, hắn liền giải thích: "Thật ra trong lòng hắn vẫn luôn có khúc mắc, từ khi biết ta vì hắn mà xung phong đi vùng quê làm lính, hắn vẫn luôn áy náy, cho nên nhiều năm như vậy mới không về nhà, chỉ muốn làm ra chút thành tích để ta không uổng phí.
Kết quả sau khi về phát hiện, mấy năm sống ở nông thôn không những không làm ta yếu đi, ngược lại còn khỏe mạnh hơn trước, so với người bình thường cũng cường tráng hơn, phát hiện ta đã cùng người bình thường một Trương Kiện Khang.
Hỏi ta lý do, ta liền nói là họa phúc cùng nhau, từ khi kết hôn với nàng thì thân thể càng ngày càng tốt, hắn nghe vậy đặc biệt cảm ơn nàng, chắc là khúc mắc đã được giải tỏa."
Lục Hạ nghe đến đây mới vỡ lẽ, vậy thì không có gì lạ khi hắn nhìn nàng như vậy.
Nhưng mà, nghe những lời này, nàng đột nhiên nhớ đến trong nguyên tác Giang Quân Mạc chết tại nhà mình, liệu đường đệ hắn sau này có phải sống trong bóng tối thế này không? Nhất là đường đệ hắn, vừa nghĩ đến cơ hội mình đi làm lính là do đổi bằng mạng của đường ca...
Sau này sẽ thế nào, nàng không dám nghĩ nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Hạ ôm chặt lấy Giang Quân Mạc.
Giang Quân Mạc bị hành động của nàng làm giật mình, "Sao thế!"
Lục Hạ không nói gì, một lúc lâu sau mới đáp một câu, "May là anh khỏe mạnh."
Giang Quân Mạc cũng cười, "Đúng vậy, nên mới phải cảm ơn nàng mà..."
Lúc hai người họ đi ra, Giang Thừa Viễn đã sắp bị mấy nhóc con làm cho điên rồi.
Hắn không ngờ, anh danh cả đời của mình, không ngờ lại bị mấy đứa nhóc này sáo lộ!
Vốn hắn nghĩ mấy đứa nhóc thích mình, nên mới bám lấy hắn như thế, trong lòng còn đắc ý.
Ai ngờ mấy tên nhóc này hết hành hạ hắn lại lôi kéo hắn chơi cái này một lát, cái kia một lát.
Chúng nó líu ríu khiến đầu hắn đau như búa bổ, mà vì mấy tiếng "Thúc thúc" kia nên không nỡ từ chối.
Đến khi hắn phát hiện vợ chồng Giang Quân Mạc đã đi đâu mất thì mới nhận ra mình hình như đã trở thành công cụ giữ trẻ cho bọn nó rồi!
Còn chưa kịp hối hận, thì mấy nhóc này đã làm tới, sau khi Khang Khang kết thúc buổi học liền kéo hắn ra chỗ xe đạp, sau đó mặc kệ có được hay không, liền bò lên trên.
Hắn sợ đến mức tim cũng run lên.
Trông một đứa còn đỡ, trông ba đứa, mấy nhóc này láu cá lại muốn lật trời!
Khiến hắn mệt rã rời, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, tìm một mảnh vải dài, buộc mấy nhóc lên xe, đằng sau hai đứa, đằng trước một đứa, rồi cứ thế đạp xe vòng vòng trong đại viện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận