Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 295: Thi đại học chính thức bắt đầu (length: 3835)

Tháng 12 năm 1977, mùa đông ở vùng đông bắc rất lạnh, nhưng không thể dập tắt nhiệt huyết của các thí sinh.
Sáng sớm, sau vài vòng kiểm tra, Lục Hạ cuối cùng cũng ngồi vào vị trí thi của mình.
Nàng sắp sửa đối mặt với một bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời.
Nàng có chút hồi hộp, nhưng phần nhiều vẫn là mong chờ, nàng biết mình sẽ thành công, đã chuẩn bị lâu như vậy, nàng nhất định sẽ thành công.
Rất nhanh bài thi chính trị được phát xuống, Lục Hạ hít sâu một hơi, cẩn thận viết tên của mình, sau đó bắt đầu làm bài… Lục Hạ thi khối khoa học tự nhiên, ngày đầu tiên thi chính trị và ngữ văn, ngày thứ hai thi toán và lý hóa.
Sau khi thi xong môn đầu tiên, Lục Hạ nhìn thấy rất nhiều thí sinh đều không kìm được mà khóc, có người còn la hét cam chịu, có người than thở rồi trực tiếp rời đi.
Lục Hạ cùng Giang Quân Mạc và những thanh niên trí thức khác sau khi tập hợp, mọi người đều hiểu ý nhau không nhắc đến việc thi cử thế nào, chỉ là sắc mặt của ai cũng không được tốt lắm, hiển nhiên thời gian ngắn như vậy chắc chắn ôn tập không được chu đáo.
Nhưng so với những thí sinh thi xong thì khóc kia, bọn họ đã cảm thấy may mắn hơn nhiều, ít nhất cũng còn hơn được bọn họ.
...
Rất nhanh hai ngày thi cũng kết thúc.
Những thanh niên trí thức đều trở về thôn.
Lục Hạ ở lại để tham gia kỳ thi bổ sung môn tiếng Anh vào ngày mai, lúc này bài thi tiếng Anh không tính vào điểm, chỉ là nàng đăng ký chuyên ngành tiếng Anh, nên cần thi để tham khảo.
Mà Giang Quân Mạc cũng cần đi tỉnh thành tham gia kỳ thi bổ sung môn mỹ thuật.
Đúng vậy; vì số người đăng ký chuyên ngành mỹ thuật quá ít, nên tỉnh trực tiếp gom tất cả những người thi bổ sung mỹ thuật trong tỉnh lại với nhau, cùng đến tỉnh thành thi.
Nhưng do có thí sinh ở quá xa, nên thời gian thi được định sau ba ngày so với kỳ thi thông thường.
Huyện của họ cách tỉnh thành không tính là quá xa, đi tàu vài tiếng là tới, vé cũng đã mua xong từ trước.
Kỳ thật đi sớm một ngày cũng được.
Nhưng Lục Hạ sợ hắn đi quá muộn không kịp, hơn nữa còn cần đi chuẩn bị trước một chút, nên đã trực tiếp mua vé cho hắn vào sáng sớm ngày mai.
Cho nên tối nay hai người vẫn ở nhà khách.
Ngày thứ hai, Lục Hạ và Giang Quân Mạc chia tay nhau ở cửa nhà khách, một người đi trường thi, một người đi ga tàu.
Cũng là lúc này nàng mới phát hiện Tô Mạn vậy mà cũng không có về thôn.
Hỏi qua mới biết nàng cũng đăng ký chuyên ngành tiếng Anh.
Lục Hạ có chút bất ngờ, vậy mà tối qua không hề thấy nàng?
Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, hai người cùng đến trường thi, nói một câu cố lên rồi tách ra.
Bài thi tiếng Anh xem như thuận lợi, đối với nàng - người mà đã qua cả chuyên ngành tám thì đây đúng là chuyện quá dễ dàng.
Sau khi thi xong, Lục Hạ còn ghé qua bách hóa cao ốc, mua chút đồ cho Thúy Vân thẩm rồi trở về.
Về đến nơi cũng không có về nhà, trực tiếp đi đón Khang Khang.
...
Lục Hạ đến nhà Thúy Vân thẩm thì thấy Khang Khang đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở phòng ngoài, mắt không chớp nhìn ra phía cửa.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, mắt thằng bé liền sáng lên, thấy người quen thuộc thì lại càng trực tiếp đứng dậy chạy qua.
"Mẹ ơi!"
Lục Hạ vừa mới bước vào cửa thì đã bị Khang Khang ôm lấy chân.
Biết lúc này nhìn thấy thằng bé rồi thì nỗi nhớ cuối cùng cũng không thể kìm nén được mà trào ra, mắt đỏ hoe.
Trực tiếp ngồi xổm xuống ôm chặt Khang Khang, "Là mẹ, mẹ về rồi đây, Khang Khang có nhớ mẹ không?"
"Có nhớ."
Khang Khang cũng khóc, chỉ có điều thằng bé đã hứa với ba là phải làm nam tử hán nên đã quay mặt đi lặng lẽ lau nước mắt bằng tay áo, không muốn để mẹ nhìn thấy.
Chỉ là hành động này vẫn bị Lục Hạ thấy được.
Nàng càng thêm đau lòng nhưng cũng không vạch trần ra.
"Mẹ cũng nhớ Khang Khang, mấy ngày nay Khang Khang có ngoan không?"
"Có, con có ngoan, thúy nãi nãi khen con!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận