Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 684: Dư Vãn mang thai (length: 3839)

Sau khi kết hôn, Tề Kiêu hiếm khi được buông công việc ở phía nam, ở lại Kinh Thành cùng Diệp Lâm.
Còn Lục Hạ vì lo lắng Diệp Lâm mang thai nên lúc rảnh rỗi thường đến công ty hỗ trợ.
Ngược lại nàng san sẻ được không ít gánh nặng.
Chẳng biết có phải gần đây quá nhiều chuyện vui không, không lâu sau, Dư Vãn cũng báo tin mang thai.
Lục Hạ nghe xong đặc biệt mừng cho nàng.
Còn nói với Thường Nghị rằng, nhân lúc này phải nhanh chóng tìm một đồ đệ, sau này có chuyện thì sai đồ đệ làm, bản thân có nhiều thời gian hơn bên vợ.
Thường Nghị nghe xong thì cười hắc hắc, kiểu cười đó ai nhìn vào cũng biết là đang sướng điên lên rồi.
Kết quả bị Thường lão gia tử một cái tát đánh tỉnh: "Cái thằng ngốc này, đứng đó cười ngu cái gì, mau đi làm việc!"
Đợi Thường Nghị ngoan ngoãn đi rồi, Thường lão gia tử mới nói với Lục Hạ: "Nói về đồ đệ, Tiểu Lục à, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Thường gia gia, ngài cứ nói." Lục Hạ tò mò nhìn ông.
Thường lão gia tử thở dài nói: "Từ lúc ta gặp chuyện, mấy đứa đồ đệ trước đây ta dạy sợ bị ta liên lụy, đều tuyệt giao với ta cả, ta cũng hiểu, nhân chi thường tình.
Chỉ có một đứa tiểu đồ đệ, khi ấy nó còn nhỏ, ngang bướng, nhất quyết không chịu thỏa hiệp, cuối cùng bị ta làm liên lụy mất việc.
Sau này chính sách thay đổi, nó liền mang theo bà mẹ già đi bán bánh bao, tay nghề của nó tốt, cũng kiếm được chút.
Chỉ có điều nó người này thực dụng, bánh bao làm ngon mà lại rẻ, tranh mất khách của người khác nên bị đắc tội, bây giờ quán bánh bao cũng bị người ta dỡ, bánh bao cũng chẳng bán được.
Ta vốn chỉ mong nó sống tốt thì ta không tìm nó làm gì, nhưng giờ nó thành ra thế này, sao ta làm ngơ được.
Ta đang nghĩ không biết có thể cho nó đến quán của chúng ta làm được không, cứ coi như người học việc trả lương cho nó là được."
Lục Hạ nghe xong lập tức cười nói: "Chuyện tốt như vậy mà có sao! Gia gia yên tâm, cứ gọi người tới, không cần theo kiểu người học việc, người mà gia gia đã khen thì tay nghề khẳng định tốt, cứ tính là đầu bếp bậc thầy luôn đi, như vậy ta chả phải được không một người đầu bếp đấy sao!"
Thường lão gia tử nghe nàng nói vậy liền yên lòng.
"Được. Nếu ngươi đồng ý, ngày mai ta sẽ kêu nó đến thử, ngươi cứ yên tâm, nếu nó làm không được, ta sẽ cho nó đi ngay."
"Vâng, có ngài ở đây thì cháu yên tâm rồi."
Sau đó Lục Hạ cũng gặp được tiểu đồ đệ này của Thường lão gia tử, nói là nhỏ tuổi nhưng lúc này cũng đã hơn ba mươi.
Chỉ là vì nhiều nguyên nhân, nghe nói đến giờ vẫn chưa lấy vợ, trong nhà chỉ có một bà mẹ già.
Lục Hạ sau khi hắn đến có qua xem, phát hiện hắn là người tính tình chất phác, trong lòng liền yên tâm.
Sau đó giao quán cơm lại cho Vương Thu Dĩnh, còn mình lại bắt đầu bận bịu việc công ty.
Hiện tại nhà xưởng mới của công ty đã cơ bản xây xong.
Máy móc cũng đang được chuyển dần qua.
Chờ chuyển xong hết, bọn họ sẽ trực tiếp đến xưởng mới làm việc.
Vì khoảng cách đến nội thành khá xa, đi làm không tiện lắm, nên công ty thuê hẳn một chiếc xe, mỗi ngày phụ trách đưa đón, ngược lại khiến nhân viên thuận tiện hơn không ít.
Điều làm bọn họ cao hứng hơn cả là khu công trường đang xây ở phía sau xưởng, trước mắt các tòa nhà cao tầng đã được dựng lên.
Lục Hạ chưa bao giờ giấu diếm về mục đích của những tòa nhà này.
Nên hiện giờ nhân viên công ty đều biết, các tòa nhà này ngoài một phần là ký túc xá cho công nhân viên ra, phần còn lại là phúc lợi của công ty.
Chỉ cần làm việc tại công ty đến một thời hạn nhất định, là có thể mua với giá cực thấp, còn có thể trả góp bằng lương, thậm chí có người cống hiến nhiều cho công ty thì được miễn phí...
Bạn cần đăng nhập để bình luận