Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 23: Đòi tiền (length: 4142)

Nghĩ vậy nàng cảm thấy nhất định phải chuẩn bị thêm một chút.
Tuy vậy, nàng hỏi thử, lúc này mua giấy vệ sinh tuy không cần phiếu, nhưng hạn mức mỗi người được mua rất ít.
Cho nên nàng chỉ có thể đi dạo qua một vòng từng khu vực cung tiêu xã, mua hết những gì có thể mua.
Thấy trời đã không còn sớm, liền không mua nữa, tính ngày mai lại đi bách hóa cao ốc xem sao.
Lần này trở về nhà, mọi người trong nhà như thường đều có mặt.
Lục mẫu dường như rất vui, chắc là vì thích cô con gái lớn công việc cuối cùng cũng được định đoạt, vừa ăn cơm vừa nói có người muốn giới thiệu đối tượng cho nàng, nàng chuẩn bị lựa người tốt để cho nàng xem mặt.
Lục phụ cũng hiếm khi gật đầu nói tốt.
Lục Hạ nghĩ đến lời Lục Thu nói, ngẩng đầu nhìn Lục Xuân một cái, thấy vẻ mặt nàng không được tự nhiên, nhưng vẫn không mở miệng phản đối, cũng không biết cái đối tượng của nàng là tình huống gì.
Nhưng nhìn mọi người nhà họ Lục vui vẻ cười nói như vậy, nàng lại thấy có chút chướng mắt, bọn họ chắc là quên nàng sắp xuống nông thôn rồi.
Lục Hạ khó hiểu thay nguyên chủ cảm thấy tức giận.
Vì thế nghĩ đến gì đó, trực tiếp mở miệng nói: "Mẹ, con sắp xuống nông thôn rồi, không phải mẹ nói muốn chuẩn bị đồ cho con sao? Chuẩn bị xong chưa?
À, hôm qua mẹ còn nói Đông Bắc lạnh lắm, áo bông dày có phải cũng nên chuẩn bị cho con?
Còn nữa, từ nhỏ đến lớn con chưa từng được mặc quần áo mới, lần này xuống nông thôn không biết có ngày trở về hay không, kiểu gì cũng phải chuẩn bị cho con bộ quần áo mới chứ?"
Lời vừa dứt, cả nhà bỗng im phăng phắc, náo nhiệt vừa nãy cũng tan biến.
Còn Lục mẫu thì nghe nàng nói mà há hốc mồm, không biết phải nói sao cho phải, cuối cùng nói: "Chẳng phải đã nói cho con chăn ga rồi sao? Đấy đều là đồ mới đấy thôi."
Lục Hạ gật đầu, "Đúng, con biết, thế ngoài chăn ra thì sao?"
Thấy Lục mẫu không nói gì, Lục Hạ giả vờ kinh ngạc, "Chẳng lẽ ngoài chăn, mọi người không chuẩn bị gì cho con hết sao?"
Lục mẫu nghe nàng nói vậy thì mặt không vui, "Vậy con còn muốn gì nữa, con xem ai xuống nông thôn lại được mang chăn ga tốt như thế?"
Lục Hạ nghe xong thì cười mỉa, "Đúng vậy, chăn thì tốt thật, nhưng đồ đạc khác của con cũng thiếu.
Bao nhiêu năm nay, con toàn dùng đồ thừa của Đại tỷ, áo bông thì con mặc mấy năm rồi, bông bên trong thành cục hết cả rồi, cũng chẳng còn ấm, ở Kinh Thành mặc đã thấy lạnh rồi, nếu mà đến Đông Bắc mặc thì chắc chết cóng mất.
Quần áo thì cũng toàn đồ chắp vá, dù trước kia chỉ hơi vá một chút thì Đại tỷ cũng thà vứt vào tro cũng không cho con mặc.
Còn nữa bàn chải kem đánh răng xà phòng chậu rửa mặt con chẳng có gì, mẹ định cho con xuống nông thôn như vậy đó hả? Định cho con đi chạy nạn sao?"
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Lục mẫu rất khó coi, định nói gì đó, thì nghe Lục Hạ tiếp tục:
"Con nhớ hồi xưa lúc xuống nông thôn có thông báo, bên đoàn thanh niên tri thức sẽ cấp tiền trợ cấp an cư, hình như có hơn hai trăm tệ, mẹ không có thời gian thì đưa tiền đó cho con, con tự chuẩn bị."
Nghe Lục Hạ đòi tiền, Lục mẫu bắt đầu nóng nảy, "Mặt mũi sao mà mỏng thế, nhiều tiền vậy để trong tay con được à?
Ta có nói là không chuẩn bị cho con đâu, chẳng phải còn mấy ngày nữa sao?
Mà con nói nghe dễ nhỉ, may áo bông chẳng phải mua vải mua bông sao, nhà mình lấy đâu ra phiếu?
Mà ta đã nói với Đại tỷ của con rồi, đến lúc đấy để nó chọn cho con mấy bộ quần áo tốt."
Lục Hạ nghe vậy thì châm biếm, "Cho nên tóm đi tóm lại là mọi người không định chuẩn bị cho con gì phải không?
Môi trường ở nông thôn như thế nào mọi người không phải không biết, mấy năm nay con chưa được bữa nào ăn no, người ngợm cũng chẳng có sức lực gì, đến lúc đấy chắc cũng chẳng kiếm được bao nhiêu công điểm đổi lương thực, đến khi đó chỗ tiền này chính là tiền ăn của con.
Con chưa từng đi ở nông thôn, nhưng con cũng biết ở đó sinh hoạt không dễ, mà mùa đông lại lạnh thế, làm không cẩn thận là toi mạng, mọi người cầm tiền mua mạng của con, liệu có thấy yên lòng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận