Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 27: Cố Hướng Nam (length: 3797)

Lục Hạ sau khi lên xe sẽ cầm vé tìm đến đúng chỗ ngồi của mình, là loại bốn ghế, nhưng lúc này chỉ có một mình nàng.
Nàng trước tiên đem hành lý cố gắng giơ lên đặt trên giá để hành lý, may mà gần đây uống nước suối linh, sức lực tăng lên không ít, thêm túi vải bố tuy nhìn không nhỏ, nhưng bên trong không có đồ vật nặng, nên mới đặt được lên.
Nhưng những người khác trên xe không biết, trong toa xe lúc này đã có không ít người, có người thấy một cô bé như nàng sức lực lớn như vậy, cũng hơi kinh ngạc, còn lại gần bắt chuyện với nàng, nói chuyện vài câu mới phát hiện mọi người đều là thanh niên trí thức, đoán chừng cả toa xe này đều vậy, nên thái độ cũng thân thiện hơn chút.
Mà Lục Hạ sau khi cất xong hành lý liền ngồi vào chỗ của mình, vị trí của nàng thuộc dạng bốn ghế, lại dựa vào cửa sổ, cửa sổ tàu vỏ xanh có thể mở ra.
Lúc này nàng ngắm cảnh bên ngoài nhà ga qua cửa sổ đang lưu luyến không rời, trong lòng thật bình tĩnh, cuối cùng cũng phải đi rồi!
Không biết người nhà họ Lục biết việc công tác bị nàng bán đi thì sẽ ra sao, chắc là tức giận lắm nhỉ, tiếc là không được thấy...
Lục Hạ ngồi trên tàu một lúc, gần đến giờ tàu chạy mười phút thì một người đàn ông rốt cuộc đã đến ngồi đối diện nàng.
Người này lớn lên cao ráo đẹp trai, khuôn mặt tuấn lãng, một khuôn mặt như dao gọt, sống mũi cao thẳng, trông không lớn tuổi, vóc dáng lại không nhỏ, dáng người cũng rất cân đối, đúng là một tiểu soái ca!
Lục Hạ không ngờ ở thời đại này soái ca cũng không ít, vừa đến hơn mười ngày đã thấy hai người.
Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của hắn cũng không tệ, mặc đồ trông cũng hơn người bình thường rất nhiều, vali hành lý trong tay cũng là loại đồ xịn mà trước đây Lục Hạ không mua, trông giống như đi công tác, chứ không phải xuống nông thôn.
Chỉ thấy soái ca sau khi lên xe, cũng giống như nàng, đầu tiên cất hành lý xong, rồi ngồi xuống, nhìn sang Lục Hạ đối diện, liền nở nụ cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng bóng, trông cả người rất rạng rỡ.
"Chào đồng chí, ta tên Cố Hướng Nam, là thanh niên trí thức xuống nông thôn ở tỉnh Liêu."
Thì ra đúng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, nhưng nghe hắn nói tên mình, Lục Hạ nhíu mày, nghĩ thầm thời đại này người tên Hướng Nam nhiều thật, nàng trước kia từng xem một cuốn tiểu thuyết nam chính cũng tên Cố Hướng Nam.
Vì thế nàng gật đầu với hắn, cũng tự giới thiệu: "Chào anh, tôi là Lục Hạ, cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn ở tỉnh Liêu."
Cố Hướng Nam có vẻ rất cởi mở, nghe nói nàng cũng xuống nông thôn ở tỉnh Liêu, liền nhiệt tình hỏi địa chỉ cụ thể của nàng, phát hiện bọn họ vậy mà cùng đi một huyện trấn!
Không phải trùng hợp quá sao!
Ngay cả Lục Hạ cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, cũng không biết sau này có thể được phân đến cùng một thôn không, nếu vậy thì bọn họ sau này còn phải ở chung với nhau mấy năm nữa.
Lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Hướng Nam, trong lòng cảm thán nghĩ, gương mặt này chắc đến lúc đó sẽ gây họa mất thôi.
Hai người đang nói chuyện thì tàu sắp chạy, sau đó lúc này bên cạnh Lục Hạ lại có người đến.
Người này không phải một mình đi lên, mà có hai người đàn ông giúp khiêng hành lý lên, còn giúp cất hành lý.
Sau đó dặn dò vài câu mới rời đi.
Còn lúc này, ở ngoài sân ga cạnh cửa sổ chỗ Lục Hạ cũng có mấy người phụ nữ khoảng hai ba mươi tuổi, nghển cổ lên hô với người kia: "Tiểu Mạc, sau này thiếu gì thì nhớ gửi thư cho tụi chị, có gì nhớ gọi điện thoại nhé."
Còn người bên cạnh nàng hướng về các chị đáp: "Biết rồi chị Hai, chị Ba, chị Tư, chị Năm, các chị nhanh cùng anh rể về đi, em không sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận