Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 687: Lục Đông đi ra (length: 4019)

Một tuần sau, thi hài Sở Lương Thần sau khi nỗ lực hạ cánh ở quốc gia đó cuối cùng cũng được đưa về nước.
Lục Hạ và Giang Quân Mạc toàn thân mặc đồ đen cùng đến lễ tang tiễn biệt hắn.
Tại đây, Lục Hạ gặp rất nhiều bạn học cùng những người từng gặp khi còn thực tập ở bộ ngoại giao.
Trên mặt mỗi người đều là vẻ trang nghiêm, tiếc nuối.
Lục Hạ cũng vậy.
Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ cái người cùng nàng nỗ lực học tiếng Anh, cùng nhau cố gắng Sở Lương Thần.
Cái người đầy mặt tràn đầy hùng tâm tráng chí, tính toán báo đáp tổ quốc Sở Lương Thần.
Cái người khi biết nàng không trúng tuyển vào bộ ngoại giao mà đến đây tiếc nuối cho nàng Sở Lương Thần...
Ở một mức độ nào đó mà nói, Sở Lương Thần mang theo lý tưởng của Lục Hạ cùng nhau phấn đấu ở bộ ngoại giao.
Chỉ là Lục Hạ không nghĩ tới, hắn sẽ rời đi bằng cách này.
Hy sinh ở cương vị hắn nhiệt tình nhất, hắn thực hiện lý tưởng của hắn, đem tất cả những gì mình có dâng hiến cho tổ quốc, đến chết vẫn cô độc một mình.
Loại tình cảm yêu nước thuần túy này khiến Lục Hạ kính nể.
Đương nhiên, còn nhiều hơn là sự tiếc hận, tiếc nuối, đặc biệt là khi biết hắn hy sinh do bị ván gỗ va vào khi đang trên đường đi họp ở nước ngoài...
Người đời thường hay ngưỡng mộ công việc ngoại giao vinh quang, hào nhoáng, mà không biết rằng đây là một nghề nghiệp đầy rẫy nguy hiểm.
Cho nên họ mới đáng để người khác kính nể như vậy!
Lúc rời khỏi nhà tang lễ, Lục Hạ cuối cùng quay đầu nhìn lại ảnh của Sở Lương Thần.
Trong ảnh, hắn vẫn trẻ trung như thế, ánh mắt đầy tự tin, giống như lần đầu gặp mặt, tự tin đứng trên bục giảng dùng tiếng Anh giới thiệu về mình.
Nàng nghĩ, nàng sẽ mãi nhớ về người đàn ông rực rỡ này, luôn sống ở độ tuổi đẹp nhất...
...
Sau khi Sở Lương Thần hy sinh rất lâu, cảm xúc của Lục Hạ đều rất suy sụp, Giang Quân Mạc cũng biết nàng tiếc nuối, cho nên luôn tìm cơ hội an ủi nàng.
Thật ra, không chỉ có Lục Hạ, những sư phụ trong văn phòng làm việc cũng đều rất đau lòng.
Những lão sư này cơ bản đều là những người đã từng dạy Sở Lương Thần, vốn cho rằng chờ đón hắn sẽ là một cuộc đời vinh quang tươi đẹp, không ngờ hắn lại rời đi bằng cách này.
Đặc biệt là Lý lão sư, là ái đồ của nàng, trước sự hy sinh của hắn, Lý lão sư đã khóc rất nhiều lần.
Mãi đến một tháng sau, Lục Hạ mới hoàn toàn trở lại bình thường.
Cũng chính lúc này, nàng nhận được điện thoại của Lục Thu.
Lục Đông vì biểu hiện tốt trong trại giam, đã được ra ngoài sớm.
Lục Hạ nghe xong trầm mặc một lát, tỏ ý đã biết, hôm sau sẽ xin nghỉ cùng Lục Thu đến trại giam đón hắn.
Nhìn thấy Lục Đông lần nữa, trong lòng Lục Hạ có chút cảm khái, vào trong mấy năm, trông hắn có vẻ già đi không ít, rõ ràng nhỏ hơn Lục Hạ mấy tuổi, nhưng trông lại già hơn.
Sau khi Lục Đông ra ngoài nhìn thấy hai người bọn họ thì phản ứng mất một lúc mới thốt lên "Nhị tỷ, Tam tỷ."
Lục Hạ im lặng một chút, "Ừ" một tiếng đáp lại, ngược lại Lục Thu đã trực tiếp xông đến ôm hắn khóc nức nở.
Lục Hạ đứng đợi một lúc, thấy hai người đã bình tĩnh lại một chút, mới mở miệng nói: "Đi thôi, đi ăn gì đó trước đã."
Hai người lúc này mới lau nước mắt, cùng nhau rời đi.
Sau đó, họ tìm một quán ăn, tùy tiện gọi vài món, rồi hỏi Lục Đông về những gì đã trải qua mấy năm nay.
Lục Đông không nói gì nhiều, chỉ nói mỗi ngày đều học tư tưởng chính trị, lao động, làm mấy việc vặt nghe vậy Lục Thu lại muốn khóc.
Lần này Lục Đông lại tỏ ra hiểu chuyện hơn, thấy vậy liền luống cuống tay chân an ủi: "Ta không sao, Tam tỷ, tỷ xem, ta còn kiếm được chút tiền này."
Vừa nói vừa lấy ra số tiền hắn dành dụm được nhờ lao động, không phải tiền lớn gì, đều là mấy hào, một hai đồng khiến Lục Thu càng muốn khóc hơn.
Cuối cùng vẫn là Lục Hạ an ủi: "Đừng khóc nữa, ra ngoài rồi là tốt rồi; đi ăn cơm thôi, ăn bữa ngon, coi như chúc mừng tái sinh."
Lục Thu nghe vậy liền nói: "Đúng đúng, ăn ngon một chút, Tiểu Đông ăn nhiều vào nhé!"
Sau đó bận rộn gắp đồ ăn cho hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận