Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 356: Đòi công đạo dũng khí (length: 4939)

Phòng ngủ mấy người lúc này đều kinh ngạc tại chỗ, chưa hết bàng hoàng.
Sau một hồi lâu, mới nghe Đàm Quế Phương kinh ngạc nói: "Chuyện này cũng quá..." Tựa hồ không biết diễn tả như thế nào, cuối cùng thở dài một tiếng.
"Ôi, việc này nếu là thật thì cô gái kia cũng đáng thương quá."
"Đúng vậy, nhìn nàng khóc mà thấy xót xa quá!" Đường Viện cũng nói theo.
Diệp Nam trong mắt phức tạp, "Ôi, việc khôi phục thi đại học vốn là một chuyện đáng mừng, lại xảy ra chuyện như vậy, thật là trực tiếp hủy hoại một người. Nếu chuyện này là thật thì Tạ Quế Phương thật quá xấu, bất quá việc này vẫn phải xem xét đã, dù sao như thầy nói, cho dù người đổi, hồ sơ gì đó đâu có dễ dàng đổi như vậy."
Lục Hạ im lặng lắng nghe, nhưng nàng nghĩ đến trước đây Tạ Quế Phương từng nói cha mẹ của nàng đều làm quan, vậy thì việc thay đổi hồ sơ chắc là rất dễ dàng.
Những người khác hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, bởi vì Tạ Quế Phương vốn không có mối quan hệ nào, sau khi gặp chuyện, mọi người nghĩ đến hoàn cảnh của cô ta, đều suy đoán có khả năng chuyện này là thật, nhưng tất cả đều không ai nói ra.
Chỉ có Dư Vãn có chút không nhịn được hỏi: "Chúng ta có nên đi xem náo nhiệt một chút không?"
Mọi người suy nghĩ rồi lắc đầu, "Phỏng chừng không có gì náo nhiệt đâu, việc này nếu để trường học biết thì sau đó sẽ kiểm tra thôi, không nhanh như vậy đã biết rõ được, hơn nữa trường học chắc cũng không muốn chuyện này bị lan truyền ra, nên kế tiếp chắc sẽ không để học sinh thấy đâu."
Lục Hạ cũng nghĩ như vậy, dù sao chuyện này nói ra cũng không hay ho gì, mà còn ảnh hưởng không tốt đến trường.
Dư Vãn lúc này mới thôi.
Kết quả, đợi các nàng đi nhà ăn ăn cơm trở lại phòng ngủ thì chuyện buổi trưa đã lan truyền ra, không ít phòng ngủ khác đều đến hỏi han các nàng, còn có cả bạn cùng lớp của Diệp Nam cũng đến hỏi.
Nhưng Lục Hạ và những người khác đều nói không biết, mọi người tò mò hỏi vài câu rồi cũng rời đi.
Đợi người đi rồi, Lục Hạ đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó nằm xuống chuẩn bị ngủ trưa, nhưng sau khi xảy ra chuyện này, mọi người đều không tài nào ngủ được.
Lúc này nghe Dư Vãn thở dài, "Ôi, thật ra ta rất khâm phục cô gái kia, chuyện này nếu xảy ra trên người ta, chắc chắn ta sẽ luống cuống không biết phải làm sao cho tốt."
Đàm Vân Phương cũng thở dài theo, "Đúng vậy, nhìn cô gái kia có vẻ hoàn cảnh gia đình rất bình thường, nghe nói là người nông thôn, nhiều người nông thôn cả đời chưa từng vào thành, dù biết chuyện rồi cũng rất có thể sẽ chấp nhận số phận, còn cô ấy lại một mình lặn lội đến tận Kinh Thành đòi lại công bằng, thật là cần dũng khí a!"
Lục Hạ nghĩ, cô gái kia có lẽ chịu ảnh hưởng của vị giáo sư dạy nàng tri thức trước đây, không thì có lẽ cũng giống như bao người khác, chấp nhận số phận.
Diệp Nam cũng nói: "Nàng làm đúng, chuyện này không thể nhẫn nhịn, đây là chuyện cả đời, như các ngươi đã nói, nàng là người nông thôn, cả đời có thể cũng chỉ dựa vào cơ hội lên đại học để thay đổi vận mệnh, nếu không phản kháng, có thể cả đời cũng không thể thoát ra."
"Đúng vậy a!"
Những người khác cũng cảm khái.
Lúc này, Dư Vãn lại hỏi một câu, "Vậy các ngươi nói xem, Tạ Quế Phương có thật sự trộm thư thông báo trúng tuyển của cô gái kia không?"
Vừa dứt lời, cả phòng ngủ liền im bặt, trong lòng mọi người kỳ thật đều có chút suy nghĩ, nhưng tất cả đều không mở miệng.
Lúc này, Dư Vãn tiếp tục nói: "Thật ra trước kia ta đã thấy kỳ lạ, Tạ Quế Phương với nền tảng kiến thức kém như vậy, làm thế nào thi đậu được vào Kinh Đại.
Hơn nữa không phải cô ta yếu một môn nào, mà môn nào cũng rất kém!
Các ngươi biết không, lúc đọc sách, cô ta vẫn còn chữ không biết, còn hỏi ta, lúc đó ta đã thấy kỳ lạ rồi; đã học hết cấp ba rồi, sao lại còn có chữ không biết chứ, hơn nữa người như vậy vậy mà cũng thi đậu Kinh Đại, vốn tưởng là lúc thi đại học cô ta phát huy vượt trội.
Bây giờ nghĩ lại thì cho dù có phát huy vượt trội đến mấy, đến cả chữ còn không nhận hết thì sao có thể thi đậu Kinh Đại được chứ!
Cho nên ta thấy cô ta không phải là Tạ Quế Phương thật!"
Lời vừa dứt, phòng ngủ lại rơi vào trầm mặc, một lát sau, mới nghe Diệp Nam lên tiếng: "Làm gì cũng phải chú ý bằng chứng, dù chúng ta đều cảm thấy có khả năng, nhưng nếu trường học chưa điều tra ra thì chúng ta cũng không thể tùy tiện đưa ra ý kiến chủ quan, bất cứ việc gì cũng cần phải thực sự cầu thị."
Mọi người nghe đều không nói gì, nhưng đều hiểu ý của Diệp Nam, mọi người có thể suy đoán, nhưng không thể kết luận, ít nhất là với vai trò bạn cùng phòng của Tạ Quế Phương, có những chuyện không thể từ miệng các nàng truyền ra.
Nếu lỡ chuyện cô gái kia nói là sai, như vậy các nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Lục Hạ nghe xong trong lòng thở dài, Diệp Nam đúng là người từng viết bài trải nghiệm, tâm thái này thật hợp để làm tin tức!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận