Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 24: Đồng hồ (length: 3898)

Tựa hồ không nghĩ đến con gái thứ hai luôn nghe lời đột nhiên ăn nói sắc sảo có thể nói ra những lời này, hơn nữa còn nói khó nghe như vậy.
Lục mẫu đưa tay chỉ nàng giận đến run rẩy, kết quả nàng chưa kịp nói gì, liền nghe Lục phụ trực tiếp đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
"Đưa tiền cho nó!"
Lục mẫu nghe mà hơi bất mãn, nhưng nhìn thấy Lục phụ mặt lạnh, vẫn là về phòng lấy tiền ra.
Lục Hạ cũng không khách khí nhận lấy, nhưng chỉ lấy 200, "Số còn lại thì coi như cùng ngươi mua chăn."
Lục mẫu tức giận lại muốn nói gì nhưng thấy Lục phụ đã trực tiếp quẳng bát đũa xuống bàn, cuối cùng vẫn là nhịn được.
Trò náo loạn như vậy, những người khác cũng không nuốt trôi nữa.
Lục Hạ cũng mặc kệ bọn họ vui hay không, riêng nàng thì rất vui, còn ăn rất ngon, đồ ăn hôm nay hiếm khi không có mùi nước rửa nồi.
Những người khác nhìn nàng như vậy cũng không muốn nói gì.
Mà Lục Hạ sau khi ăn xong thì trực tiếp cầm chén vừa để xuống đã về phòng.
Vào phòng vẫn còn nghe thấy Lục mẫu ở bên ngoài chửi rủa.
Lục Hạ nghe cũng không thèm để ý, nghĩ đến thái độ của Lục phụ vừa nãy càng cười lạnh.
Người cha này của nàng, tuy rằng bình thường không nói nhiều, lại ngu hiếu, người ngoài nhìn vào cũng thấy quá thật thà, đến nỗi làm công nhân bốc vác nhiều năm như vậy cũng không có năng lực thay đổi vị trí.
Nhưng ở trong nhà lại là nói một không ai dám cãi, còn Lục mẫu tuy rằng bình thường la hét xem ra rất ghê gớm, nhưng thật ra việc lớn vẫn là nghe Lục phụ.
Bất quá Lục phụ có một điểm tốt, đó là tiền của Lục mẫu kiếm được trừ mỗi tháng giữ lại một phần chi tiêu trong nhà, số còn lại nàng có thể lo cho nhà mẹ đẻ, nhưng tiền của Lục gia xài như thế nào vẫn phải nghe Lục phụ.
Cũng chính vì vậy mà vừa nãy Lục phụ mặt lạnh thì nàng liền nghe lời.
Lục Hạ biết sau lần này nàng cũng coi như đối đầu với người nhà nhưng nàng không để ý.
Buổi tối tiếp tục trồng trọt, ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, quả nhiên trên bàn không có cơm của nàng, nàng cũng không để ý.
Sau khi ra khỏi nhà liền đi tiệm cơm quốc doanh mua đồ ăn, tiện thể mua không ít bánh bao, bánh màn thầu.
Vì sợ bị dòm ngó, vẫn như hôm qua, nàng đến mấy khu tiệm cơm quốc doanh ở Kinh Thành, mỗi nơi mua một ít bánh bao và bánh màn thầu, để dành khi xuống nông thôn đói bụng thì ăn.
Đồng thời hôm nay tiếp tục mua giấy vệ sinh.
Đương nhiên còn không quên đi tìm Phàm Tử mua phiếu đồng hồ.
Nhưng phiếu đồng hồ này thật là đắt, chỉ riêng một cái phiếu đã 100 đồng rồi, thêm chút nữa là đủ mua một cái đồng hồ, nhưng biết làm sao được, ai bảo thứ này hiếm có cơ chứ.
Mua phiếu đồng hồ xong, nàng lại đi một chuyến đến bách hóa cao ốc, dùng 150 đồng mua một cái đồng hồ hiệu Hoa Mai.
Tạm thời chưa đeo lên tay, tính là sau khi rời khỏi Lục gia sẽ đeo.
Sau đó nàng lại dạo một vòng ở bách hóa cao ốc, vừa đi vừa mua mấy thứ đồ chơi nhỏ không cần phiếu.
Không ngờ đi tới đi lui lại thấy chỗ bán rương hành lý.
Không ngờ lúc này đã có rương hành lý bán, đủ cả lớn nhỏ, tuy không thấy có bánh xe nhưng rất thích hợp để đi xa nhà.
Nhưng nàng nhìn xuống giá thì không có ý định mua, tuy rằng mua được nhưng không cần thiết.
Nàng là đi xuống nông thôn chứ không phải đi công tác, mua cái gì đựng được đồ là được rồi.
Thế là nàng hỏi người bán hàng rồi mua hai cái túi vải bố cực lớn, có thể đựng không ít đồ, lại mua thêm một cái túi đeo chéo cỡ lớn để dùng trên người.
Nguyên chủ hiện tại đến cả cặp sách cũng không có, vốn là có một cái nhưng sau này Lục Thu đi học thì giành lấy, lúc nàng đến trường đều phải trực tiếp cầm sách bằng tay.
Hiện tại có túi đeo chéo, về sau nàng đi ra ngoài mang đồ cũng dễ dàng.
Ba cái túi cộng lại cũng không đắt, nàng rất hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận