Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 681: Béo (length: 3788)

"Kỳ thật đã có triệu chứng từ sớm rồi, chẳng qua chúng ta vẫn luôn không chú ý.
Trân Trân đứa nhỏ này từ khi sinh ra ta vẫn tương đối cưng chiều, có thể là vì con đầu lòng thêm lại là con gái.
Bản thân ta khi còn nhỏ bởi vì là con gái lại là con cả, cuộc sống cũng không dễ dàng, cho nên có nàng sau ta liền muốn tận khả năng đối xử tốt với nàng.
Ba nàng cũng giống vậy, đối với nàng còn cưng hơn cả em trai, có cái gì ngon đều cho nàng trước, muốn cái gì đều mua cho.
Trân Trân cũng chẳng biết giống ai, chính là thích ăn, mỗi bữa ăn còn nhiều hơn cả ta.
Có lẽ bởi vì ăn nhiều, nàng từ nhỏ đã béo, sau này càng lớn càng béo, tròn vo rất đáng yêu ai cũng nói con nhà chúng ta có phúc khí.
Nhưng ai ngờ được, từ trước đến nay, nàng vẫn kêu đói, rõ ràng ăn rất nhiều rồi, nhưng vẫn cảm thấy không đủ no.
Ăn càng nhiều, người lại đột nhiên gầy đi, ngươi bây giờ thấy nàng rất béo, nhưng không biết trước đây nàng còn béo hơn.
Bây giờ đã gầy hơn trước kia rồi.
Lúc ấy chúng ta không nghĩ gì nhiều, chỉ là nghĩ trẻ con thèm ăn thôi.
Nhưng không ngờ, gần đây nàng bắt đầu có những biểu hiện bệnh khác, ghê tởm, buồn nôn, không thích ăn cơm, chỉ thích ngủ.
Một khi đã ngủ là gọi không dậy.
Lúc này chúng ta mới đoán nàng bị bệnh.
Nhưng đi bệnh viện khám thì lại không tìm ra nguyên nhân.
Không còn cách nào chỉ đành đến Kinh Thành xem sao..."
Tôn Thắng Nam vừa nói, trên mặt vẫn lộ vẻ lo lắng.
Lục Hạ nghe xong cũng nhíu mày, tình huống này nàng thật sự chưa từng nghe qua.
Vì thế an ủi: "Đừng lo lắng, chúng ta ở bệnh viện thành phố và bệnh viện quân khu đều có người quen, ngày mai chúng ta sẽ đưa Trân Trân đi khám.
Kinh Thành có các bác sĩ giỏi nhất cả nước. Nhất định sẽ tìm ra bệnh của Trân Trân."
Nghe nàng nói vậy, hai vợ chồng Tôn Thắng Nam cũng yên tâm phần nào.
"Cũng nhờ có ngươi nếu không chúng ta thật không biết làm sao cho phải."
Lục Hạ nghe xong liền lắc đầu, "Tỷ Thắng Nam đừng khách khí với ta. Phòng khách đã dọn xong rồi, mọi người ngủ sớm một chút nhé, mai là cuối tuần, chúng ta đi bệnh viện sớm."
"Ừ!"
Sau đó Lục Hạ liền dẫn họ đến phòng khách.
Nhìn nơi này được thu xếp ngăn nắp như vậy; Tôn Thắng Nam trong lòng càng cảm động.
Nhưng lúc này cũng không nói gì, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải chữa bệnh cho Trân Trân.
Ngày hôm sau, Lục Hạ dậy rất sớm.
Và cũng lúc này nàng mới gặp Trân Trân sau khi tỉnh giấc.
Tuy rằng Tôn Thắng Nam nói nàng đã gầy, nhưng Lục Hạ nhìn vẫn thấy rất béo, vóc dáng hầu như có thể chứa được hai đứa Khang Khang thật không biết trước đây trông nàng như thế nào nữa.
Trân Trân đoán là được Tôn Thắng Nam dặn dò nên thấy nàng liền gọi dì dì, giọng nói mềm mại không có chút sức sống, nhìn lại có chút đáng thương.
Mấy người ăn qua loa bữa sáng, Lục Hạ và Giang Quân Mạc liền đưa bọn họ đến bệnh viện.
Lần này bọn họ đi thẳng đến quân y viện.
Tối qua trước khi đi ngủ hai người đã bàn bạc một chút, bệnh của Trân Trân hiện tại còn chưa xác định được, vẫn nên đi quân y viện là thỏa đáng hơn, dù sao ở đó có nhiều bác sĩ có kinh nghiệm hơn.
Và sáng nay sau khi thức dậy Giang Quân Mạc đã gọi điện cho Đại bá mẫu để thông báo.
Cho nên họ không chậm trễ, trực tiếp bắt xe đến.
Đến bệnh viện, liền đi tìm Đại bá mẫu.
Đại bá mẫu trước đã nghe nói về các triệu chứng của đứa bé, lúc này liền giới thiệu chủ nhiệm khoa Nhi Liêu cho họ.
Chủ nhiệm Liêu tuổi đã cao, có thể do là quân nhân nên trông rất nghiêm túc, nhưng nhìn vào thì thấy rất có sức thuyết phục.
Hai vợ chồng Tôn Thắng Nam thấy thế đều nhìn Lục Hạ với ánh mắt cảm kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận