Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 171: Vung cái cuốc (length: 3873)

Lục Hạ kinh ngạc, cái rễ này bám sâu như vậy sao?
Sau đó nàng tăng thêm lực vừa dùng, cuối cùng nhổ toàn bộ gốc lên.
Lục Hạ nhìn, phần rễ bên dưới xòe ra như hình ô, bám rất chắc và rất sâu, trách sao những người khác vẻ mặt nặng nề, đây đúng là việc tốn sức a!
Đến người khỏe như Lục Hạ còn thấy không dễ dàng, càng khỏi nói các cô gái thanh niên trí thức khác.
Lục Hạ nhìn quanh, mọi người đào đều rất khó nhọc.
Lại nhìn đám thanh niên trí thức nam bên kia, tình hình có vẻ khá hơn chút, nhưng vẫn không thể so với người trong thôn.
Lục Hạ nhìn sang Giang Quân Mạc, thấy hắn vẫn ổn, dù ban đầu còn chưa biết cách dùng sức, nhưng rất nhanh đã nắm được, theo kịp tiến độ của mọi người.
Vậy thì nàng yên tâm.
Nàng lại tiếp tục đào, thử vài lần sau cũng dần nắm được sức lực và phương pháp, đào ngược lại trở nên thuận tay hơn, thậm chí còn nhanh hơn mấy người thanh niên trí thức có kinh nghiệm khác.
Nhưng nàng vẫn cố ý khống chế tốc độ, giữ cho giống mọi người.
Dù vậy, khi làm việc Lục Hạ vẫn thấy đau vai.
Vung cuốc cả buổi sáng, cũng hơi mệt mỏi.
Buổi trưa Giang Quân Mạc nấu cơm, hắn sợ nàng quá mệt, muốn cho nàng nghỉ ngơi thêm chút, thực ra Lục Hạ thấy vẫn ổn, chỉ là lâu rồi không làm việc, đột nhiên làm nhiều sẽ mệt, quen rồi sẽ hết.
Nhưng thấy Giang Quân Mạc muốn quan tâm mình, trong lòng nàng vẫn rất vui.
Hai người ăn cơm trưa xong, vừa nằm nghỉ ngơi một chút, rồi lại đi làm tiếp.
Có lẽ là ngày đầu năm mới đi làm, mọi người đều hơi mệt mỏi, đặc biệt buổi chiều, không ít người làm không nổi, thôn trưởng có lẽ đã liệu trước, thấy thời gian không còn sớm nên cho mọi người về sớm.
Hôm nay Giang Quân Mạc và Lục Hạ đều được bảy công điểm, cũng không ít, nàng nghĩ cả hai người bắt đầu đi làm, cứ đà này có khi kiếm đủ công điểm cho cả năm dùng ấy chứ.
Sau khi tan việc, mấy cô gái thanh niên trí thức hớn hở đến rủ nàng cùng đi đào rau dại.
Lục Hạ thấy mọi người lúc này dường như đã quên hết mệt mỏi khi làm việc, có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn chuẩn bị đi cùng, vì nàng cũng muốn ăn đồ tươi mới.
Giang Quân Mạc có chút lo lắng, “Hay là mai hãy đi, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, nhà mình vẫn còn cải trắng mà.” Lục Hạ lắc đầu, “Nghe nói hôm nay nhiều người trong thôn đi đào rau dại lắm, mai đi chắc không còn đâu.” Giang Quân Mạc thấy không khuyên được, chỉ có thể dặn dò, “Vậy thì hái ít thôi nhé, hai ta ăn không hết bao nhiêu đâu.” “Biết rồi.” Lục Hạ theo đám nữ thanh niên trí thức ra đồng, có hơi bất ngờ, cứ tưởng là đi lên núi chứ.
Tôn Thắng Nam thấy vậy liền giải thích: “Lúc này mới tan băng, rau dại trên núi chưa mọc đâu, nhưng mấy cây rau mọc sát đất giờ có nhiều rồi đó, có cây xốp, rau cải, còn có cả rau mèo nữa, mà thứ đó hơi lạ vị, có chút giống hương nhu, nếu ngươi thích thì hái ít cũng được.” Lục Hạ nghe xong gật đầu, “Ngoài ruộng có sao? Sao hôm nay ta không thấy nhỉ?” “Tại ngươi không để ý thôi, nhiều cây lẫn vào với bùn đất nhìn cứ như cỏ dại ấy, ta thấy hôm nay người trong thôn vừa làm vừa tranh thủ hái không ít, nhưng đừng để đội trưởng phát hiện, không là mất công điểm đó.” Lục Hạ ra ý đã hiểu.
Vào ruộng, Lục Hạ liền đi theo sau Tôn Thắng Nam, chủ yếu là vì nàng không biết, phải làm quen đã.
Không bao lâu Tôn Thắng Nam liền thấy mấy cây rau cải dại, “Nhìn đây, chính là cây này, xào lên ăn cũng ngon lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận