Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 166: Xem phim dụ hoặc (length: 3966)

Đương nhiên những điều này đều là Tôn Thắng Nam và các nàng khi cùng nàng trò chuyện phiếm nói, các nàng còn nói như thể chưa từng thấy Lý Ái Quốc đầu tóc rối bời bao giờ vậy.
Cho nên Lục Hạ nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Lý Ái Quốc thì không khỏi bật cười, xem ra trước kia hắn vẫn chưa đến mức cuống cuồng như vậy, thật muốn cho mấy cô thanh niên trí thức kia xem bộ dạng vừa rồi của hắn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn Lý Ái Quốc cuống cuồng như vậy, hẳn là thật sự rất lo lắng cho vợ mình, xem ra hai người hẳn là thật sự có tình cảm với nhau.
Đây quả là hiếm có, thật khó tưởng tượng một cô thôn nữ lại có thể lọt vào mắt xanh của một thanh niên trí thức thành phố.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Giang Quân Mạc dắt xe đạp vào nhà.
Lục Hạ thấy thế liền cười nói: "Đang nghĩ đến ta lần đầu tiên thấy thanh niên trí thức họ Lý gấp gáp như vậy đấy."
Giang Quân Mạc thì ngược lại hiểu rõ, vợ sinh con thì chồng có thể không lo lắng sao?
"Ngày mai chúng ta đi một chuyến ra huyện nhé?"
Chủ đề chuyển quá nhanh khiến Lục Hạ có chút không kịp phản ứng, "Ra huyện làm gì? Trời đang rất lạnh!"
Giang Quân Mạc có chút ấm ức, "Ra huyện xem có thứ mà nàng nói hay không, mấy ngày nay nàng đều không cho ta đụng vào."
Lục Hạ nghe nàng nói vậy thì mặt đỏ bừng, nàng cảm giác Giang Quân Mạc bây giờ càng ngày càng bạo dạn thì phải.
Mấy ngày nay là kỳ nguyệt san của nàng, để ngừa vạn nhất nàng đương nhiên không cho chạm vào, không ngờ chỉ là tiện miệng an ủi hắn là sau này có thể chuẩn bị biện pháp phòng hộ, hắn đã nhớ kỹ, nhưng mà cái này cũng quá nôn nóng rồi.
"Chuyện này để sau rồi hãy nói, hiện giờ trời lạnh quá ta không muốn ra ngoài."
Nhưng Giang Quân Mạc vẫn cứ khăng khăng, thậm chí còn dùng chiêu có thể tiện thể đi xem phim để dụ dỗ nàng.
Ở cái thời đại không điện thoại, không TV, không internet, không tiểu thuyết này, mỗi ngày ở nhà chờ đợi khiến nàng chán muốn chết.
Cho nên nghe đến việc xem phim liền khiến Lục Hạ có chút động lòng.
Giang Quân Mạc thấy vậy liền tiếp tục cố gắng, "Chúng ta còn có thể đến chỗ lần trước đi dạo, xem có thể mua được chút thịt không."
Vừa nghe câu này Lục Hạ lại càng động lòng!
Họ ăn Tết cũng đã mua không ít thịt, nhưng mà không đủ ăn mỗi ngày, huống chi còn thỉnh thoảng đưa một ít cho Từ sư huynh nữa.
Giờ đã hết tháng Giêng, thịt cũng ăn hết từ lâu rồi.
Nói không thèm là không thể.
Vì thế Lục Hạ nghĩ một chút rồi chỉ có thể đồng ý, "Vậy cũng được, ngày mai sẽ đi một chuyến, có thứ gì muốn mua khác cũng nghĩ sẵn, đến lúc đó mua luôn."
"Được."
Ngày hôm sau, hai người dậy thật sớm đến trấn bắt xe.
May là hiện tại người đi huyện không nhiều lắm, trên xe vẫn còn chỗ, nhưng vì không thông gió, các loại mùi hỗn tạp trong xe khiến người ta khó chịu.
Mãi đến khi cuối cùng cũng đến được huyện, xuống xe hít thở không khí trong lành, Lục Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đi làm gì trước?"
Giang Quân Mạc nghĩ nghĩ, "Đi xem phim trước đã, không thì cầm đồ đạc bất tiện."
"Ừ!"
Lần này đến rạp chiếu phim, người ngược lại đông hơn lần trước khá nhiều, mua vé vào thì phát hiện chỗ ngồi gần như đã đầy, có lẽ lúc này ai cũng rảnh rỗi.
Lần này cũng xem một bộ phim chiến tranh, phải nói là cái thời đại này, điện ảnh hầu như đều có cùng một kiểu nội dung.
Nhưng Lục Hạ vẫn xem ngon lành.
Xem xong còn cảm thấy hơi chưa đã thèm.
Giang Quân Mạc thấy vậy liền cười nói: "Có muốn lát nữa xem tiếp một suất nữa không?"
Lục Hạ lắc đầu, "Lần sau đi, xem mãi ngồi cũng không thoải mái, khó khăn lắm mới đến được huyện, đi dạo đi."
"Ừ!"
Nhưng trước khi đi dạo hai người vẫn ghé vào tiệm cơm quốc doanh ăn, sau đó mới đến bách hóa.
Đến đó rồi thì thật ra cũng chẳng có gì cần mua, chỉ là mua ít kim chỉ, những thứ khác trong nhà đều không thiếu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận