Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 490: Đường Viện có đối tượng (length: 3793)

Bận rộn xong trở lại trường học, các bạn cùng phòng nhìn thấy nàng đều tỏ vẻ kinh ngạc, "Hôm nay ngươi không bận sao, sao về sớm vậy?"
Lúc này đang là tiết 1 buổi chiều, bất quá sinh viên năm ba như các nàng không phải cả ngày đều kín lịch, tiết này cả hai người họ đều không có lớp.
Cho nên lúc này mọi người ở ký túc xá nghỉ ngơi.
Lục Hạ buổi trưa về nhà cho con ăn, đợi con ngủ rồi, ở nhà cũng không có gì, liền về sớm.
Không ngờ bạn cùng phòng nhìn thấy nàng còn kinh ngạc.
Lục Hạ cười giải thích: "Gần đây không quá bận, bất quá nhiệm vụ Lý lão sư giao vẫn chưa xong, nên về sớm."
Dư Vãn nghe thở dài, "Haizz, khoảng thời gian trước ngươi bận thật đó, gần đây trừ lúc lên lớp thì chả thấy người đâu, làm mẹ đúng là không dễ dàng."
Diệp Nam biết chuyện Lục Hạ gần đây hợp tác với em họ mở tiệm, nhưng Lục Hạ không nhắc, cô cũng không nói ra, tuy vậy cô cũng đoán được gần đây chắc chắn nàng đang bận việc này.
Lúc này nghe Dư Vãn nói vậy thì lên tiếng: "Cậu nói đúng đó, nhưng thời sinh viên là khoảng thời gian thoải mái nhất rồi, sau này đi làm càng bận hơn, cho nên muốn sinh con thì tốt nhất là tranh thủ bây giờ."
"Sao, cậu có thai à?" Nghe nàng nói vậy, mọi người đều nhìn về phía nàng.
"Không có, chưa có đâu, nhưng dạo này tớ cũng đang định có em bé." Diệp Nam không chút xấu hổ nói.
Nàng sau khi kết hôn cũng về nhà ở, phỏng chừng muốn có con cũng sớm thôi.
Lục Hạ không chỉ một lần nghe nàng nói về ý định này, nghe vậy cười nói: "Vậy cậu nên cố gắng đi, học kỳ này qua được một nửa rồi, có thai cũng phải mất gần một năm đó, sắp năm tư đại học rồi, không có là muộn đấy."
Diệp Nam nghe xong cười, "Không sao, có thì tốt mà không có cũng không sao, cứ thuận theo tự nhiên thôi."
Nhìn thấy nàng như vậy, Dư Vãn cũng có chút ngưỡng mộ: "Haizz, nhìn các cậu như thế, tớ cũng muốn kết hôn!"
Đàm Vân Phương cười nói: "Thế thì cậu phải cố gắng lên, Đường Viện có người yêu rồi, tớ thì không có ý định kết hôn, trong phòng mình chỉ còn cậu và Hồ Thúy Hoa thôi."
Cô vừa dứt lời, Dư Vãn còn chưa kịp đáp lời, Lục Hạ đã kinh ngạc: "Đường Viện có người yêu? Khi nào thế?"
"Chuyện dạo trước đó, lúc cậu bận rộn ấy."
Lục Hạ nghe thấy ngạc nhiên: "Ồ? Vậy người yêu nàng là ai thế? Tớ có biết không?"
Vừa nói Lục Hạ vừa tò mò nhìn về phía Đường Viện.
Đường Viện bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, ngại ngùng nói: "Cậu không biết đâu, là ở Học viện Sư phạm Kinh Thành."
"A, không phải người trong trường à? Vậy sao hai người quen nhau?"
"Tớ về trường trên tàu hỏa thì quen, lúc đó gặp một tên vô lại muốn chiếm chỗ của tớ, anh ấy giúp tớ đuổi đi, sau này hai người trao đổi tên, biết anh ấy là người đồng hương, khai giảng xong anh ấy viết thư cho tớ, chúng tớ trao đổi vài lần thư sau đó anh ấy tỏ tình."
Lục Hạ nghe xong cười, "Oa ~ hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân à!"
Những người khác trong phòng chắc hẳn đã sớm biết chuyện, mọi người đều cùng nhau trêu ghẹo Đường Viện, ai cũng không ngờ rằng, cô nàng bình thường nhìn ngoan ngoãn và thật thà nhất lại âm thầm hẹn hò.
Lục Hạ vốn nghĩ với tính cách ngoan ngoãn của nàng, chắc phải đợi sau khi tốt nghiệp, do cha mẹ sắp xếp rồi mới kết hôn, không ngờ đã nhìn lầm.
Nhưng nghe ý nàng thì có vẻ như người yêu của nàng cũng không tệ, lại còn là người đồng hương, hai người chắc là rất hợp nhau.
Lục Hạ nói lời chúc mừng xong thì lại có chút cảm khái, thoáng chốc đã là năm ba đại học rồi, mọi người đều đã trưởng thành, cũng ngày càng chín chắn hơn.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận