Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 172: Tề tể thái, bà bà đinh, mèo ba hao (length: 4141)

Lục Hạ vừa thấy, nghĩ thầm trách sao không phát hiện ra, màu đất nâu, chẳng phải là cùng màu bùn đất không sai biệt lắm sao.
"Được, ta biết rồi, ta đi chỗ khác xem." Những người khác đã sớm tách ra rồi.
Tôn Thắng Nam gật gật đầu, "Rau sóng rất dễ nhận biết, lá cây xanh biếc có răng cưa, liếc mắt một cái là có thể thấy. Cỏ mèo ba hao màu tím, mùi khá nồng, cũng rất dễ nhận."
"Tốt!" Lục Hạ nghe rõ rồi, liền đi về một hướng khác, cũng tách ra với mọi người.
Chớp mắt đã thấy một vạt nhỏ rau tề thái, mừng rỡ vô cùng, nhanh chóng ngồi xuống nhổ, lại đi vài bước, thấy trong đám cỏ dại có màu xanh biếc.
Tò mò bước đến nhìn thì thấy, trên lá cây có răng cưa, đây chẳng phải rau sóng sao, nhanh chóng hái xuống!
Chỉ chốc lát sau, trong giỏ đã hái được không ít.
Lục Hạ thấy hái cũng kha khá đủ hai người ăn một bữa liền định dừng lại, nàng sợ về trễ Giang Quân Mạc lo lắng.
Điều tiếc nuối duy nhất là không thấy được cỏ mèo ba hao.
Tôn Thắng Nam thấy nàng nhanh như vậy đã hái đủ rồi thì có chút ngưỡng mộ, ít người đúng là tốt, đám thanh niên trí thức của họ người thì đông, còn phải giúp mấy nam thanh niên trí thức hái một ít, nên phải hái nhiều một chút, bèn bảo nàng về trước.
Nhưng nghe nàng không thấy cỏ mèo ba hao, liền đưa cho nàng xem chút mình đã hái được, "Thứ này ngoài ruộng ít lắm, sau này đi bờ sông xem, chỗ đó có nhiều hơn."
Lục Hạ nhận lấy tò mò nhìn, lại ngửi, rồi lập tức nín thở, mùi quá xộc, "Thứ này thật sự ăn được à?"
Tôn Thắng Nam thấy nàng như vậy thì cười, "Đương nhiên ăn được, người thích thì thích lắm, nhưng người trong thôn đều thích dùng nó để làm tương, mùi vị khá thơm."
Lục Hạ có chút không chấp nhận nổi, "Thôi vậy, ta chắc không ăn nổi."
Tôn Thắng Nam thấy vậy cũng không nói nhiều, dù sao mùi vị này đúng là có người không tiếp nhận được.
Nói chuyện xong với Tôn Thắng Nam, nàng về nhà trước, lúc về đến nhà, Giang Quân Mạc đã nấu cơm xong, Lục Hạ cũng ngại phiền phức, trực tiếp đem rau dại rửa sạch, tính thử xem rau trộn Tôn Thắng Nam nói có ngon không.
Đơn giản bỏ chút gia vị, trộn rau dại lên bàn.
Lục Hạ ăn thử vài miếng, trừ vị hơi đắng chát ra thì cũng không tệ, ngược lại khiến hai người đã ăn cải trắng với dưa chua quá lâu cảm thấy có chút mới lạ, thế là liền ăn thêm vài miếng.
Giang Quân Mạc thấy nàng ăn ngon thì nói: "Ngày mai ta đi giúp nàng hái nhé, thứ này cũng coi như là dược liệu, ăn vào tốt cho cơ thể."
Lục Hạ nghe liền lắc đầu, "Không cần đâu, ta không mệt, hơn nữa nghe nói thứ này lớn nhanh, cũng không ăn hết mấy ngày, đợi thêm mấy ngày rau dại trên núi mọc nhiều lên thì chúng ta cùng đi."
"Được."
Ăn tối xong, trước khi ngủ, Lục Hạ dùng nước suối pha hai cốc sữa mạch nha.
Đưa cho Giang Quân Mạc một cốc, "Mấy hôm nay tương đối bận, công việc cũng khá mệt, trước lúc làm vụ xuân mỗi ngày uống một cốc nhé, không thì thân thể chịu không nổi, cơ thể ngươi mới vừa khỏe lại thôi, đừng để mệt chết đi."
Giang Quân Mạc nghe vậy gật đầu, "Được;"
Sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: "Trong nhà sữa mạch nha còn không ít, buổi sáng cũng uống một cốc đi."
Lục Hạ nghĩ nghĩ về số lượng sữa mạch nha trong nhà, nàng mang tới vẫn còn chưa uống hết, Giang Quân Mạc bản thân cũng có mấy bình, Giang gia thỉnh thoảng cũng gửi tới không ít, bây giờ đúng là không thiếu.
"Được, vậy thì uống đi, tẩm bổ thân thể cho tốt."
Uống sữa mạch nha xong bọn họ liền đi ngủ, một ngày này quá mệt mỏi, nằm xuống xong hai người cũng ngủ rất nhanh.
Có lẽ là do uống nước suối, ngày thứ hai sau khi thức dậy cảm giác cơ thể dễ chịu hơn, bả vai cũng không còn đau nhức như vậy.
Nhưng mà hai người lúc làm việc ngày thứ hai, vẫn giữ tốc độ giống như những người khác, không làm quá nổi bật, bình thường cũng giống mọi người làm một chút lại nghỉ một lát.
Buổi tối sau khi tan việc, Lục Hạ vẫn tiếp tục cùng mấy nữ thanh niên trí thức đi đào rau dại…
Bạn cần đăng nhập để bình luận