Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 293: Mất ăn mất ngủ (length: 4254)

Lục Hạ và Tôn Thắng Nam lúc này vốn ở phía sau nghe mọi người thảo luận, sau đó liền nghe Tôn Thắng Nam lặng lẽ hỏi Lục Hạ, "Ngươi tính ghi danh trường đại học nào?"
Lục Hạ nói thẳng: "Nhất định là kinh thành, bởi vì không biết trình độ của mình, cho nên tốt xấu một chút đều phải báo."
Tôn Thắng Nam gật gật đầu, trong mắt có chút hâm mộ, "Ngươi cùng Giang thanh niên trí thức đầu óc thông minh, nhất định có thể thi đậu, thi đậu các ngươi liền có thể trở về thành."
Lục Hạ cười cười, "Vậy còn ngươi, ngươi cùng Lưu thanh niên trí thức tính toán gì?"
"Hai ta tính báo đại học ở bên Lưu Quân lão gia, nhà ta bên kia ta không nghĩ trở về, nhà Lưu Quân mặc dù là cái thành phố tuyến ba, nhưng đại học cũng có mấy trường, phỏng chừng điểm chuẩn trúng tuyển hẳn không cao như vậy."
Lục Hạ gật gật đầu, "Rất tốt, hy vọng tất cả mọi người có thể thi đỗ."
"Hy vọng vậy." Tôn Thắng Nam thở dài, không có chút lòng tin nào.
Mà bên này trải qua thương thảo, thêm vào mọi người từng người nói rõ một ít thông tin về các trường, mọi người cũng đều đã có dự định.
Đa phần đều là ghi danh đại học quê nhà, không ai dám mơ tưởng xa vời báo cái trường đặc biệt nổi tiếng, chỉ sợ vạn nhất thi không đậu, lãng phí cơ hội lần này.
Còn Lục Hạ và Giang Quân Mạc không do dự, trực tiếp báo Kinh Đại.
Tô Mạn báo Hoa đại, Cố Hướng Nam báo Đại học Khoa học Chính trị và Luật pháp Kinh Thành.
Những người khác biết sau đều dùng một loại ánh mắt xem "Thần" nhìn bọn hắn, ai cũng không nghĩ tới bọn họ lại dũng cảm như thế!
Trực tiếp báo mấy trường đại học nổi tiếng nhất cả nước, đây là đối với bản thân có lòng tin lớn như vậy sao?
Chẳng lẽ là mình báo quá thấp?
Những người khác có chút do dự, bất quá trong những người này, Triệu Hoa nguyện vọng 1 cũng báo Kinh Đại, hơn nữa hắn đối với mình rất có lòng tin, biết Lục Hạ bọn họ cũng báo sau, còn cười nói sau này sẽ là bạn học.
Lục Hạ hai người cười cười không nói gì.
Sau khi ghi danh, không khí học tập của nhóm thanh niên trí thức càng trở nên khẩn trương hơn, thức khuya dậy sớm, cơ hồ đến tình cảnh mất ăn mất ngủ.
Đến khi Lục Hạ nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh thì thiếu chút nữa bị bộ dạng của nàng dọa cho phát sợ.
Trước kia Thẩm Thanh Thanh tuy trông nhỏ gầy, nhưng theo tuổi lớn lên, chiều cao cũng tăng có thể kiếm thêm công điểm, ăn uống cũng khá, trên mặt cũng dần dần có da có thịt.
Nhưng hiện tại không ngờ mới bao lâu mà đã gầy đến da bọc xương.
Lục Hạ nhìn mà đau lòng không thôi, "Sao lại gầy thành thế này? Dù có muốn học cũng phải kết hợp nghỉ ngơi, không thể như vậy được!"
Thẩm Thanh Thanh cười cười nói: "Ta cùng những người khác không giống, mọi người xuống nông thôn đều đã tốt nghiệp trung học, hoặc là lên cấp ba rồi mới xuống nông thôn, còn ta xuống nông thôn khi đó vừa mới học hết cấp một, cũng chưa học được bao nhiêu kiến thức, nền tảng quá kém, phải bù lại từ đầu."
Lục Hạ hiểu được ý tưởng của nàng, không biết khuyên như thế nào, chỉ nói ra: "Bất kể như thế nào cũng phải chú ý thân thể, lần này không được còn có lần sau."
Thẩm Thanh Thanh gật đầu, "Ta biết mà, Lục Hạ tỷ, ta chỉ muốn cố gắng xem sao, ta cũng không muốn cứ mãi ở đây."
Lục Hạ nghe vậy thở dài, "Được, vậy thì cố thử đi, sẽ thành công."
"Ừ."
Sau đó hai người lại nói đến chuyện thi đại học gây xôn xao trong thôn dạo gần đây.
Có mấy thanh niên trí thức đã kết hôn được vài năm cũng muốn tham gia thi đại học, nhưng đều bị người nhà cự tuyệt, đặc biệt là nữ thanh niên trí thức, con đã sinh mấy đứa còn dắt cả nhà đi thì làm sao người ta có thể yên tâm cho họ đi.
Những người này có người thì chấp nhận số phận, có người lại làm ầm ĩ với người nhà, tóm lại dạo gần đây trong thôn chuyện như vậy xảy ra rất nhiều.
Ngược lại thanh niên trí thức nam thì tốt hơn một chút, người trong thôn cũng không phải không sợ vạn nhất người ta thi đậu đại học thì sẽ bỏ vợ bỏ con, nhưng nghĩ vạn nhất có thể có được một ông chồng sinh viên, thì không phải sẽ khiến người ta ghen tị chết sao.
Đây chính là sự phân biệt của người trong thôn đối với đàn ông và đàn bà, đàn ông thì có thể có bản lĩnh, đàn bà chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con.
Không có cách nào, bởi vì ở cái nông thôn hoang vu này, phần lớn mọi người vẫn còn giữ lại cái tư tưởng phong kiến này, thật là đáng buồn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận