Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 06: Bộ dạng (length: 3840)

Nghĩ đến đây, Lục Hạ đột nhiên nhớ tới cái máy tuốt hạt nhỏ mà trước đây nàng mua.
Ấy, thứ đó cũng không còn.
Lục Hạ đau lòng ghê!
Cái món đồ chơi kia vì tính là để dành lúc không dùng đến, nên nàng đặc biệt mua kèm một cái bình điện nạp, giá cả thật không thấp!
Nhưng mua xong nàng liền hối hận vì sau này nàng phát hiện căn nhà nhỏ đó không nhất thiết phải tuốt hạt trước mới có thể cho vào, cứ thế bỏ rơm vào cũng không sao, nó sẽ tự động tách ra, xử lý xong lại phun rơm ra, bản thân nàng chỉ việc chuyển đến ruộng là được rồi.
Cho nên nàng rất hối hận, vốn tính bán lại đồ cũ, ai dè chưa kịp bán thì nó đã mất tiêu.
Đau lòng!
Nhưng giờ có đau lòng cũng vô ích, Lục Hạ cố gắng quên chuyện này đi, sau đó xem xét không gian từ trong ra ngoài một lượt, trong lòng cũng dần yên tâm, có không gian này coi như nàng đã có lực rồi.
Đợi khi từ không gian ra ngoài, nàng đứng dậy xuống "giường".
Chiếc giường khung đơn sơ phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt", nhìn có vẻ như sắp rụng rời đến nơi.
Nhưng Lục Hạ biết là không, vì nguyên chủ ngủ trên đó nhiều năm rồi, vẫn luôn như vậy, cũng đã quen rồi.
Xuống giường xong liền đi tới bàn trang điểm ở góc tường, nơi này là chỗ của Đại tỷ Lục Xuân, bình thường nguyên chủ không được đến gần, Đại tỷ cũng không cho nàng dùng.
Nếu bị Đại tỷ biết chắc lại giận cho xem.
Nhưng Lục Hạ cũng không thèm để ý, sau khi ngồi xuống liền cầm lấy gương soi thử, thấy bộ dạng của nguyên chủ.
Người trong gương trông rất gầy yếu, sắc mặt cũng không được tốt lắm, có vẻ vàng vọt, tóc thì càng không cần nói, không chỉ ngả vàng mà còn có vẻ khô xơ rối bù.
Vừa nhìn là biết do thiếu dinh dưỡng gây ra.
Đáng lẽ dù nguyên chủ không được yêu chiều thì cũng không đến mức ăn không đủ no lớn lên như vậy chứ, dù gì cha mẹ cô cũng là vợ chồng công nhân viên, bốn đứa con lẽ ra phải nuôi được chứ.
Nhưng nhà Lục Hạ lại khác, cha mẹ nàng đều đặc biệt "hiếu thảo".
Mà cái sự hiếu thảo này đều là đối với nhà ngoại và nhà nội của mình.
Lục phụ là thứ hai trong nhà, ở nhà tình cảnh cũng không khác Lục Hạ là bao, để có được sự chú ý của cha mẹ nên đặc biệt hiếu thảo, tuy rằng đã phân nhà nhưng bà nội Lục Hạ thường kiếm cớ đòi tiền, Lục phụ bình thường không bao giờ cự tuyệt.
Còn mẹ Lục Hạ cũng hiếu thảo, nhưng là hiếu thảo với nhà mẹ đẻ, gần như ngày nào cũng về một lần, mà lần nào cũng không về tay không, hơn nữa mẹ Lục Hạ lại làm ở xưởng dệt, trong đó luôn có chút vải vụn, mấy năm nay phần lớn đều cho không nhà mẹ đẻ.
Vậy nên dù nhà bọn họ là gia đình công nhân viên thì cuộc sống cũng chật vật.
Đương nhiên các con khác Lục phụ Lục mẫu sẽ quan tâm, dù sao cũng không đến nỗi để đói, nhưng Lục Hạ, một đứa trong suốt này thì mặc kệ, dù gì cũng không chết đói được.
Nghĩ đến đây, Lục Hạ thở dài, lại cẩn thận nhìn diện mạo nguyên chủ, dù có hơi gầy, nhưng vẫn có thể nhận ra là vẻ thanh tú.
Hơn nữa điều làm nàng chú ý hơn cả là nguyên chủ lại có chút giống với nàng.
Lục Hạ thế kỷ 21 trước đây cũng gầy, sau này có không gian, luôn ăn rau dưa trong không gian, uống linh tuyền, dần dần da thịt liền mập ra, làn da cũng trắng mịn, biến thành một tiểu mỹ nhân, người theo đuổi nàng cũng không ít, nhưng trong lòng nàng chỉ muốn kiếm tiền thôi.
Nên Lục Hạ lúc này cũng không lo lắng, sớm muộn gì cũng bù lại được thôi, huống chi nguyên chủ còn chưa đến 18 tuổi.
Suy nghĩ xong, nàng lại tìm quần áo của nguyên chủ, mặc tạm một bộ Lục Xuân không dùng nữa mà cô từng mặc đến sờn cũ rồi ra khỏi phòng.
Lúc này phòng khách cũng không có ai, đoán chừng mọi người đều biết tâm trạng của nàng không tốt, nên cố ý cho nàng chút không gian để cô nghĩ thông suốt đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận