Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 322: Lưu nãi nãi (length: 3970)

Sau hai người lại xem xét mấy thứ này, Lục Hạ nghĩ ngợi, "Mấy thứ này đều là bảo vật vô giá, sau này chúng ta có thể không cần đến thì không dùng đến, giữ lại làm của gia truyền."
"Tốt!"
Sau hai người cất lại thùng, bất quá đồ đạc nếu không mang đi một chút thì hơi khó xử.
Lẽ ra trước để ở đây lâu như vậy hẳn là an toàn, nhưng sau này bọn họ muốn trang hoàng lại, đến lúc đó người càng đông khó tránh khỏi sẽ bị phát hiện, cho nên vẫn là mang đi thì hơn.
Nhưng nhiều đồ như vậy hai người họ nhất thời cũng không tiện mang đi.
Vì thế Giang Quân Mạc suy nghĩ một chút nói: "Mấy thứ này cứ để chỗ ngươi đi, an toàn."
Lục Hạ gật đầu, tuy rằng hai người đều không nói rõ là cất ở đâu, nhưng ở chung lâu như vậy, Giang Quân Mạc đã sớm đoán được nàng có năng lực cất đồ đạc ở một nơi đặc biệt.
Nhưng hắn cũng không truy hỏi, để đèn pin lại cho hắn rồi đi ra ngoài trước.
Lục Hạ nhìn hắn đi rồi cười, trực tiếp thu thùng vào không gian, sau cũng đi theo ra.
Sau khi ra khỏi đó, Giang Quân Mạc biết nàng đã cất cẩn thận, cũng không hỏi nhiều.
Sau khi cất lại tủ, hai người liền định rời đi.
Bất quá lúc này Lục Hạ đột nhiên nghĩ đến, "Sau khi về, chúng ta có cần đến nhà thầy và nhà Từ sư huynh xem qua không?"
Giang Quân gật gật đầu, "Được thôi, nhưng năm nay coi như xong, lúc này mọi người đều bận rộn, đợi sang năm rồi đi, tiện thể chúc Tết."
Lục Hạ gật gật đầu, "Ừm."
Sau bọn họ ra cửa lớn, khóa cửa lại cẩn thận.
Kết quả lúc này thấy chung quanh có hàng xóm đi đến.
Thấy bọn họ từ trong nhà đi ra liền tò mò hỏi: "Đây là nhà của các ngươi sao?"
Giang Quân Mạc gật đầu, "Là nhà của ta!"
Sau đó thấy bà cụ lên tiếng nghi hoặc, "Đây không phải là nhà của bà Kim để lại cho cháu ngoại sao? Ngươi là cháu ngoại của bà ấy? Hay là người ta bán nhà cho ngươi?"
Giang Quân Mạc nghe bà hỏi vậy liền nhìn kỹ bà một chút, "Lưu nãi nãi, ta là cháu ngoại của bà ấy, nhà không bán."
"Ôi, thật là cháu à!" Bà Lưu ngạc nhiên nói, "Lần trước gặp cháu mới bé tí xíu, không ngờ cháu còn nhớ ta."
Giang Quân Mạc cười, lúc này hắn không có trầm mặc như trước "Nhớ chứ ạ, khi còn nhỏ cháu còn ăn kẹo hồ lô bà cho."
"Ôi, nhớ được là tốt, thật là, lớn từng này rồi, đây là con dâu của cháu hả? Ôi, thật xinh xắn, có con chưa?"
"Vâng, đây là vợ con, Lục Hạ, con của chúng con sắp ba tuổi rồi."
Lục Hạ thấy hai người quen nhau, cũng chào hỏi theo, "Lưu nãi nãi khỏe ạ."
"Ôi, ngoan quá!"
Bà Lưu cười tươi như hoa, "Các cháu định chuyển đến đây ở sao?"
Giang Quân Mạc gật đầu, "Dự định là vậy, nhưng còn phải một thời gian nữa, bên trong còn phải sửa lại chút mới ở được."
Bà Lưu gật gật đầu, "Ừm, vậy cũng được, nhà cháu bỏ không lâu quá rồi! A, cháu không biết đâu, có nhiều người nhòm ngó nhà cháu lắm đó, mấy năm trước còn suýt bị người xông vào, là bên quản lý phường họ phái người đến đấy, mấy năm nay cũng chỉ có người đến hỏi mua nhà thôi, nhưng tìm không thấy chủ nhà nên thôi!"
Giang Quân Mạc nghe xong cau mày, không ngờ còn có những việc này, còn nhờ bên quản lý phường, đến lúc phải đi cảm ơn một tiếng mới được.
"Mấy năm nay đa tạ Lưu nãi nãi chiếu cố."
"Thôi, ta cũng có làm gì đâu, đợi các cháu chuyển đến đây thì tốt rồi, chỗ này yên tĩnh, nhà của cháu rộng lại nằm trong ngõ nhỏ không gây chú ý gì cả, chuyển đến thì sẽ không có chuyện gì nữa,"
Giang Quân Mạc cười cười, "Vâng ạ, con biết rồi, Lưu nãi nãi, chúng con đi trước, đợi chuyển đến rồi sẽ đến thăm bà sau."
"Ừ, được!" Bà Lưu cười vui vẻ "Ta ở ngay nhà đối diện nhà các cháu, đến lúc đó gọi một tiếng là nghe thấy ngay."
"Vâng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận