Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 230: Giỏ trúc mà múc nước công dã tràng (length: 4769)

Lục Hạ nghe những lời này, trong lòng có chút xấu hổ.
Giang Quân Mạc giặt tã khá kỹ càng, hắn giặt sơ qua tã bằng nước lạnh dưới sông, sau đó về lại ngâm nước nóng rồi mới giặt lại, hắn bảo làm vậy sẽ giảm bớt vi khuẩn, ngay cả Lục Hạ cũng không hiểu sao hắn biết nhiều như vậy.
Dù sao giờ mỗi ngày bọn trẻ thay tã rất nhiều, thành ra hắn ngày nào cũng phải giặt.
Chỉ là bây giờ sông vẫn chưa tan băng, người trong thôn chỉ đục một lỗ trên băng gần bờ để giặt đồ, một số người không sợ lạnh cũng giặt ở đó nên không tránh khỏi gặp người, không ngờ chuyện này cả thôn đều biết.
Lục Hạ có chút ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng nghĩ thông suốt, dù sao Giang Quân Mạc vốn là vậy, mà tiếng tốt hay xấu của hai người bọn họ phỏng chừng cũng chẳng quan tâm.
Tôn Thắng Nam cũng chỉ nói chuyện cho vui, tiện thể kể cho nàng một chuyện mới xảy ra trong thôn.
“Ngươi biết không? Mấy hôm trước Chu Lai Nhĩ lại đến nhà họ Hồ làm ầm lên, lần này đòi quay lại!”
“Cái gì? Năm ngoái nàng ta còn khóc lóc đòi ly hôn cơ mà?”
Nghe được chuyện bát quái, Lục Hạ cũng thấy hứng thú, giục nàng ta kể xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Tôn Thắng Nam thở dài một hơi vẻ mặt phức tạp, “Đó là chuyện của năm ngoái, khi đó Hồ Kiến Quân bị thương phải xuất ngũ, còn bị tàn tật không làm được việc đồng áng.”
“Ồ? Vậy chuyện gì đã khiến Chu Lai Nhĩ thay đổi ý định?”
Tôn Thắng Nam gật đầu, “Đúng là có chuyện xảy ra, Hồ Kiến Quân nghỉ ngơi hơn hai tháng thì vết thương cũng gần lành, chỉ là chân thì bị tật thật, đi lại hơi khập khiễng, với cả không làm được việc nặng nữa.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi mọi người không ngờ rằng lần này hắn xuất ngũ thật ra là chuyển ngành, nhà nước còn bố trí công việc cho hắn, làm ở nhà máy cơ khí huyện.
Ngươi mới đến đây có thể chưa biết, huyện ta thuộc Vọng Khê thị có mấy mỏ sắt lớn, các nhà máy thép của thành phố nổi tiếng khắp cả nước, mà xung quanh cũng có nhiều nhà máy xây quanh nhà máy thép, nhà máy cơ khí là một trong số đó.
Nó được xem là nhà máy có đãi ngộ tốt nhất huyện, mà còn không dễ vào nữa.
Ai ngờ nhà nước lại bố trí cho Hồ Kiến Quân vào làm việc ở đó, dù không làm trong phân xưởng mà ở đội bảo vệ, nhưng dù sao cũng coi như có chén cơm sắt."
Nói đến đây, trong giọng của Tôn Thắng Nam cũng lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
Lục Hạ nghe vậy thì có hơi kinh ngạc, nàng không bất ngờ về công việc của Hồ Kiến Quân, mà kinh ngạc là chuyện này chắc chắn phải biết từ khi hắn vừa xuất ngũ nhưng lúc đó lại không nói gì, lại để Chu Lai Nhĩ làm ầm ĩ đòi ly hôn.
Nói đây không phải là cố ý thì Lục Hạ không tin.
Tôn Thắng Nam hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, “Năm sau bà Hồ bắt đầu sắp xếp cho Hồ Kiến Quân xem mắt, vốn tuổi hắn cũng không còn nhỏ, lại bị thương không có tương lai gì nên chắc không tìm được ai tốt, nhưng bà Hồ mắt cao, nhất định phải xem mắt con gái có học thức trẻ tuổi.
Người ta tất nhiên không đồng ý, sau đó bà Hồ không chịu được, đã nói ra chuyện con trai mình có công việc.
Chuyện này làm xôn xao cả thôn, dù sau đó Hồ Kiến Quân giải thích là do bộ phận vũ trang của huyện thấy hắn phục hồi tốt nên mới tranh thủ cho hắn cơ hội, nhưng trong thôn nhiều người đều đoán già đoán non.
Nhưng cũng không ít người mừng vì hắn có cơ hội thoát khỏi Chu Lai Nhĩ, đương nhiên cũng có vài người tinh ý, nhưng không ai đồng tình với Chu Lai Nhĩ, dù sao thì đó là do nàng tự mình gây ra."
"Nói cũng đúng," Lục Hạ gật đầu, "Vậy chắc Chu Lai Nhĩ không chịu chấp nhận đâu?"
Tôn Thắng Nam gật đầu, “Đương nhiên là không chịu, tính cách nàng ta sao có thể chịu thiệt, biết chuyện xong là ngày nào cũng đến nhà họ Hồ làm ầm ĩ, nghe nói mấy lần Hồ Kiến Quân đi xem mắt đều bị nàng ta quấy cho hỏng bét.
Bà Hồ tức giận không tìm nữa, tính chờ con trai có công việc rồi sẽ tìm người trong thành phố.”
Lục Hạ nghe đến đó lắc đầu, “Nàng ta có tìm được người trong thành hay không thì chưa biết, chỉ là lần này Chu Lai Nhĩ phỏng chừng lại là công dã tràng mà thôi."
Tôn Thắng Nam hiển nhiên cũng nghĩ vậy, nhà họ Hồ rõ ràng là không ưa Chu Lai Nhĩ, khó khăn lắm mới tống cổ được nàng đi sao có thể để cho nàng ta quay lại.
Chỉ là Chu Lai Nhĩ còn chưa nhìn rõ thôi, đương nhiên, mấy thanh niên trí thức cũng lười nói với nàng, nói ra có khi nàng ta lại cho là mọi người cố tình phá đám việc tốt của mình cũng nên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận