Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng

Xuyên thư 70: Ta pháo hôi trượng phu mười hạng toàn năng - Chương 78: Bị theo dõi (length: 4044)

May mà việc thu hoạch vụ thu trong khoảng thời gian này liên tục không dài, không sai biệt lắm cũng chỉ khoảng một tuần.
Người trong thôn bận rộn cuối cùng cũng thu hết lương thực về, hiện tại đều đang phơi ở sân phơi thóc, tính tranh thủ lúc chưa mưa mang hong khô lương thực.
Phơi mấy ngày, làm xong ngô, Lục Hạ và mọi người lại bắt đầu bận rộn, lần này buổi tối sau khi cơm nước xong cũng không có thời gian nghỉ ngơi, còn phải tranh thủ thời gian đi tuốt hạt ngô, hiện tại không có máy móc, đều làm bằng thủ công.
Mỗi lần Lục Hạ mài đến mức tay đều đau, nhưng cũng không có cách nào, mọi người đều vậy.
May mà dần dần nắm vững kỹ năng thì cũng đỡ hơn một chút.
Chỉ là vì buổi tối mới bắt đầu làm, hai ngày nay Lục Hạ lúc đi làm về luôn cảm thấy có người theo dõi mình.
Vì uống nước linh tuyền, độ nhạy bén của nàng tăng lên, cho nên cảm thấy mình không cảm giác sai.
Có điều trời tối quá không nhìn thấy người, nhưng nàng cũng không dám xem thường.
Cho nên sau khi buổi tối ra ngoài đều đi cùng mọi người, không đi một mình.
Cứ như vậy mấy ngày trôi qua lại không có chuyện gì xảy ra.
Đợi bọn họ tuốt hạt ngô xong phần lương thực cần giao cho nhà nước, phần còn lại là của người trong thôn, họ không cần thức khuya dậy sớm, sau khi hết thời gian gấp gáp có thể thong thả hơn, đến giờ ban ngày thì làm là được.
Người trong thôn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thôn trưởng tổ chức người đi trấn giao lương thực, những người khác cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Mấy ngày trôi qua, đúng lúc Lục Hạ nghĩ người theo dõi nàng đã bỏ cuộc thì hôm nay ban ngày, lúc nàng đi giặt quần áo lại cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình.
Lục Hạ nhíu mày, giả vờ không biết, lại lén nhìn xung quanh, quả nhiên thấy trong rừng cây bên phải như có cái bóng đen.
Trong lòng Lục Hạ trầm xuống, không biết tình hình thế nào, sau khi xuống nông thôn nàng vẫn luôn khiêm tốn, không biết vì sao lại bị người ta theo dõi.
Nhưng chuyện này phải giải quyết, cứ bị người theo dõi thì không phải chuyện tốt, nàng phải chủ động tấn công, giải quyết việc này, khỏi cứ phải lo lắng đề phòng.
Vì thế, sau khi về điểm thanh niên trí thức, Lục Hạ lại vác giỏ ra ngoài.
Lần này ra ngoài nàng cảm thấy người theo dõi mình vẫn còn, nên nghĩ đến mấy cục đá và gậy gỗ đã chuẩn bị sẵn trong không gian, còn có con dao thái rau, trong lòng định lại, đi đến chỗ vắng vẻ thường cùng Giang Quân Mạc hẹn gặp.
Chỗ này bình thường sẽ không có ai lui tới, Lục Hạ vừa đi đến đây thì cảm giác người phía sau càng đến gần.
Đến khi cảm thấy người kia đã không kiêng dè gì, lao về phía mình, Lục Hạ lập tức xoay tay từ trong giỏ (thực ra là trong không gian) lấy ra gậy gỗ.
Quay người lại đánh mạnh tới.
"Ái da!"
Gậy gỗ đánh trực tiếp vào trán kẻ kia, khiến hắn tỉnh mộng, ngã ngửa xuống đất, kêu lên.
Lục Hạ không hề nương tay, bởi vì lúc này nàng đã nhận ra kẻ kia là ai.
Nên lại vung gậy gỗ đánh tới tấp.
Mấy lần này trực tiếp đánh vào người hắn, làm hắn ôm đầu lăn lộn dưới đất.
Lục Hạ thấy hắn bộ dạng thảm hại, nhấc chân hung hăng đạp vào chỗ hiểm của hắn.
"A!"
Người dưới đất đau đớn kêu la thảm thiết, Lục Hạ vẫn chưa hết giận.
Vừa định giơ chân đạp thêm cho hả giận thì nghe thấy bên cạnh có một giọng nói.
"Giẫm nữa chắc hắn hỏng đấy!"
Lục Hạ nhìn lại, là Giang Quân Mạc.
"Sao ngươi lại tới?"
"Ta nghe thấy tiếng động, thấy là ngươi nên đến."
Lục Hạ hiểu ý, hắn sợ nàng gặp nguy hiểm, trong lòng có chút ấm áp, dù sao thân thể Giang Quân Mạc nhìn qua không tốt, chắc cũng không có sức mạnh bằng nàng, vậy mà còn nghĩ đến việc giúp nàng.
Nghĩ vậy, tâm tình nóng nảy của Lục Hạ dịu lại, rồi nhìn về người dưới đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận