Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 98: Chấn động toàn trường (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

"Ta..." Đường Khiếu đến cả ý định nhổ nước bọt cũng không còn.
Cái mẹ nó chứ, gian lận à?
Linh năng ở đâu ra mà nhiều vậy?
Hay là nói mấy kỹ năng chiến đấu dị năng này không cần linh năng?
Chơi kiểu này thì còn ai chơi lại!
"Kiếm cương trận!"
Trong lúc vô số lưỡi đao tinh hồng dày đặc chém xuống, Đường Khiếu khởi động kỹ năng chiến đấu phòng ngự duy nhất.
"Oanh!"
Một tiếng nổ lớn vang lên ngay sau đó.
Liên Chân Phật đứng không xa há hốc mồm, hàm muốn rớt ra ngoài đến nơi.
Cái này... còn có kiểu chiến đấu như vậy á?
Không biết còn tưởng Lâm Phong là súng máy hình người di động đấy.
Quan trọng là, Liên Chân Phật chưa từng thấy ai xả chiêu như vậy.
Tên kia, rốt cuộc có bao nhiêu linh năng vậy!
"Keng keng keng!"
Từng lưỡi đao tinh hồng chém lên kiếm cương.
Khiến cho kỹ năng phòng ngự mà Đường Khiếu luôn tự hào vỡ vụn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Ngay sau đó, 16 lưỡi đao còn lại đồng loạt giáng xuống.
"Phanh!"
Thời khắc then chốt, Đường Khiếu vội vàng múa song kiếm.
Nhưng ngay lập tức, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Toàn trường im phăng phắc!
Đám đông vây xem xung quanh đều ngây người.
Có người giơ điện thoại di động lên, như thể bị định thân, há hốc mồm hoàn toàn.
Liễu Nghị và các học sinh khác cũng trố mắt ra nhìn, sững sờ.
Không thể tưởng tượng nổi!
Không thể nào hiểu được!
Thật khó tin!
"Khụ khụ!"
Nửa thân trên của Đường Khiếu y phục bị nổ nát bét.
Trên người toàn là máu me be bét.
Đến cả tóc cũng bị cháy đen thui.
Tuy rằng vào thời khắc cuối cùng hắn đã kịp phòng ngự đỡ phần lớn công kích, nhưng uy lực của Hủy Diệt Kiếp Lôi vẫn không thể coi thường.
Nhìn Đường Khiếu hăng hái lúc trước mà giờ lại chật vật như vậy, có người không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
"Không, Vô Song Kiếm thất bại rồi?"
"Cái này... thất bại cũng nhanh quá đấy chứ?"
"Lôi Thần mạnh đến mức này sao?"
"Trời ạ, ta nghi ngờ cứ tiếp tục như vậy thì Vô Song Kiếm cũng bị nổ chết mất."
"Dị năng của Lâm Phong chẳng lẽ là máy bay ném bom linh năng à? Đáng sợ quá đi."
"Cũng may là Vô Song Kiếm, đổi thành ta thì có mười cái mạng cũng không đủ."
Đám người chấn động tột độ nhìn Lâm Phong.
Trận chiến này, Lâm Phong đã thay đổi tam quan của không ít người.
Thì ra, trên đời này còn có người dùng kỹ năng chiến đấu dị năng như kỹ năng chiến đấu thông thường.
Lâm Phong cười híp mắt nhìn Đường Khiếu: "Còn tiếp không?"
Gương mặt đen thùi lùi của Đường Khiếu không còn chút biểu cảm nào.
Chỉ có hai con ngươi trắng dã là lấp lánh khác thường.
Đó là con ngươi trắng dã.
"Ta..." Đường Khiếu vừa định nói "Ta còn có thể tái chiến", thì đã thấy Lâm Phong lại bắt đầu ngưng tụ chiêu.
Ngay lập tức Đường Khiếu rùng mình, vô thức nói: "Ngươi ngươi vẫn còn linh năng?"
"Ngươi có thể thử xem." Lâm Phong nói.
Lời vừa thốt ra, Đường Khiếu im bặt.
Mẹ nó, đám người đại học Ma Đô toàn quái vật.
Hoàng Phủ Ngự là quái vật.
Lý Phụng Tiên là quái vật.
Giờ lại lòi ra một quái vật, còn là siêu cấp quái vật nữa chứ.
Đường Khiếu biết, xem cái vẻ mặt của Lâm Phong thì rõ ràng hắn rất thuần thục.
Tiếp tục sao?
Tiếp tục cái rắm!
"Lâm Phong uy vũ!"
"Vô địch! Vô địch!"
Liễu Nghị kích động gào lớn.
Tuy không nhìn rõ lắm, nhưng đúng là một chữ sướng!
Liễu Nghị vừa dứt lời, một đám người kích động ùa về phía Lâm Phong.
"Ta đi đây." Thấy nhiều người vây lại, Lâm Phong liền đau đầu.
Ngay lập tức, khởi động Thần Điện Ngự Lôi Bộ.
"Vút!"
Một tia chớp màu đỏ vụt qua trước mắt mọi người.
"Người đâu rồi?"
"Ngọa tào, Lôi Thần huynh đệ lại biến mất rồi!"
"Khóc, khóc ròng luôn!"
Trong đám người, Liễu Nghị mới thi triển Long Mã dực định đuổi theo.
Kết quả phát hiện, hắn đã sớm chạy mất dạng.
"Ta đi..." Cái cánh mà mình vẫn tự hào giờ nhất thời mất thơm.
Sau khi trận chiến kết thúc, các video liên quan đến trận chiến được đăng tải lên mạng.
Lập tức, Lâm Phong nổi như cồn.
"Vô Song Kiếm bại dưới 2 chiêu của Liên Hoa Phật!"
"Kinh hãi! Lôi Thần tân sinh Ma Đô nghiền ép Vô Song Kiếm từ đầu đến cuối!"
Hai hot search, một trước một sau, lúc lên lúc xuống, tạo thành một sự đối lập rõ ràng.
Điều này làm mọi người sôi sục.
"Mọi người thấy chưa, người mới này đáng sợ quá đi?"
"Ngọa tào, lão tử tua chậm 20 lần vẫn không thấy rõ hắn thắng bằng cách nào."
"Thật nhanh! Thật mạnh! Thật đẹp trai!"
"Lôi Thần Lâm Phong chỉ là một tân sinh á? Chắc nổ rồi! Lão tử cũng là tân sinh, sao lão tử mới chỉ là thức tỉnh tam tinh thôi?"
"Ối giời, bây giờ tân sinh đều đáng sợ vậy sao?"
"Hắc mã, tuyệt đối là hắc mã!"
"Không phải Vô Song Kiếm không đủ mạnh, mà là Lâm Phong đáng sợ thật sự."
Đã có người kinh ngạc.
Cũng có người nghi vấn.
Trong nhất thời, mọi người bàn tán không ngớt về việc Lâm Phong rốt cuộc đã dùng mấy kỹ năng dị năng trong trận đấu.
Đại học Đế Kinh.
Kế Vô Tương nhìn video trên điện thoại, trong mắt ánh sáng càng thêm rực rỡ.
"Có chút mạnh mẽ à, ca ca."
Một bên, một thanh niên cởi trần lộ ra nụ cười gian tà.
Trong đôi mắt lại mang theo chiến ý nóng bỏng.
"Đường Khiếu phế rồi, ngươi cũng muốn à?" Kế Vô Tương thản nhiên nói.
"Đường Khiếu chỉ là một phế vật, không xứng với danh xưng Thiên Vương." Thanh niên bẻ bẻ cổ, phát ra tiếng răng rắc.
Cả người như một con dã thú, mang theo vẻ tà mị, cuồng dã.
"Ha hả thật sao?" Kế Vô Tương nói: "Không nên coi thường bất kỳ ai."
"Nếu không, ngươi sẽ gặp thiệt thòi lớn đấy."
Thanh niên trước mắt, chính là Nhạc Thanh Nghiêm, một trong Thập đại Thiên Vương, Tà Hổ.
Đồng thời cũng là một trong hai đại Thiên Vương của đại học Đế Kinh.
"Càng ngày càng mong chờ đây." Nhạc Thanh Nghiêm cười hắc hắc: "Năm nay thú vị hơn năm trước nhiều rồi!"
Tây Hải.
Một thanh niên râu ria xồm xoàm, mặc áo cà sa đỏ, thành kính nhìn hồ Tây Hải, lẩm bẩm.
Lúc này, điện thoại di động rung lên một tiếng.
"Ma Đô lại xuất hiện tân Thiên Vương, Lôi Thần dễ dàng chiến thắng Vô Song Kiếm!" tin tức mới nhất đập vào mắt.
Thanh niên khẽ giật mình.
Rồi sau đó mở ra xem.
Khi thanh niên nhìn thấy video, trong mắt lóe lên một tia sáng xám.
"Ha hả, năm nay nhân tài mới xuất hiện lớp lớp, tốt lắm."
Vừa nói liền thấy thanh niên hai tay khẽ vung lên.
Ngay lập tức, các nguyên tố thiết trong lòng đất xung quanh chui lên.
Chỉ trong chốc lát đã ngưng tụ thành một vòng tròn kim loại.
Thanh niên đứng trên vòng tròn, lơ lửng giữa không trung và nhanh chóng rời đi.
Người này, chính là Mục Hà, Tây Từ Vương, một trong Thập đại Thiên Vương.
Cực Đông Chi Địa là vùng biển Đông Hải mênh mông vô tận.
Trên biển Đông có một hòn đảo nhỏ.
Cây cối trong đảo cao lớn, cành lá xum xuê.
Một thiếu nữ mặc áo da như u linh, lúc thì lóe bên trái lúc thì lóe bên phải.
Phía trước, một con Hắc Miêu mập ú đang ra sức chạy trốn vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.
Sau một khắc, Hắc Miêu đột nhiên dựng lông.
Thiếu nữ mặc áo da quỷ dị xuất hiện ngay trước mặt Hắc Miêu.
"Mèo ngốc, ngươi lại thua rồi nha." Thiếu nữ một tay ôm Hắc Miêu vào lòng: "Thua thì phải chịu phạt đấy nhé."
"Meo ô." Hắc Miêu không cam lòng kêu lên.
Ngay lúc này, thiếu nữ đột nhiên nhìn về phía màn hình lớn cuối rừng cây.
Nơi đó, đang phát trận chiến giữa Lâm Phong và Đường Khiếu.
Trong mắt thiếu nữ lóe lên ánh sáng đen quỷ dị, khóe miệng hơi nhếch lên.
Người này, chính là Ô Lệ Lệ, Đông Ma Nữ nổi tiếng.
"A... cuộc chiến núi Thiên Vương lại sắp bắt đầu."
Ô Lệ Lệ nhìn xuống đồng hồ, phát hiện chỉ còn lại 10 ngày nữa.
"Mèo ngốc, chúng ta về thôi."
Ngoài bọn họ ra thì một vài Thiên Vương khác cũng không có phản ứng gì.
Có người kinh ngạc, có người coi thường, cũng có người vui mừng.
Mà trận chiến này, cũng đã tô điểm thêm những sắc thái truyền kỳ cho cuộc chiến núi Thiên Vương sắp tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận