Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 951: Vũ trụ hố sâu

Chương 951: Vũ trụ hố sâu
Mọi người đều ngăn cản Lâm Phong, không hy vọng Lâm Phong đi xuống dưới, nhưng đối với Lâm Phong mà nói hắn rõ ràng cũng chỉ có con đường này. Chính mình cùng bạn nghiên cứu đến bây giờ, thậm chí ngay cả phương án đều không đưa ra, vậy bọn họ định làm thế nào? Chẳng lẽ cùng chờ quái vật ngủ mất sao? Đó nhất định chính là chuyện viển vông, nếu con quái vật này sinh sống ở cái huyệt động này thì nhất định là đang chờ đợi bọn họ. Việc quái vật xuất hiện, lúc nào xuất hiện ở trong hang động này, đối với Lâm Phong mà nói, hắn đều không rõ ràng, nhưng hắn sẽ từ từ tìm hiểu chuyện này, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Mấy con quái vật này nếu đã xuất hiện ở nơi này thì ắt có năng lực nhất định, các ngươi có thể đối kháng được với quái vật này sao? Hay nói cách khác, các ngươi có thể trốn thoát khỏi quái vật này không?" Lâm Phong thuyết phục những đồng bạn của mình như vậy, hắn cũng không hài lòng chút nào. Nếu những người này thật sự muốn ngăn cản hắn đi xuống, vậy bọn họ hãy đưa ra được phương án khả thi đi, không có phương án thì hắn chỉ có thể tự mình đi xuống. Bởi vì không có cách nào, hắn không thể yêu cầu đồng bạn của mình trong thời gian ngắn trở nên cường đại hơn, nhưng hắn có thể đi xuống dưới thử xem. Dù sao hắn có năng lực cường đại, dù không biết phía dưới là dạng quái vật gì, nhưng hắn có thể thử một lần.
Lâm Phong nếu đã quyết ý rồi, thì không ai có thể ngăn cản hắn, nếu đồng bạn của mình có năng lực cường đại hơn, thì hắn cũng không tốn lời vô ích với họ. "Đương nhiên là không thể, chúng ta không có khả năng trốn thoát được quái vật đó, nếu như có thể trốn được thì chúng ta cũng đâu phải phí lời làm gì." Lộc Thiên ở chỗ này tranh cãi rất lâu, sau một thời gian tranh luận dài như vậy, bọn họ mới biết sự việc không đơn giản như họ nghĩ. Tất cả mọi chuyện đến tình cảnh này rồi, bọn họ mới biết sự tình phức tạp đến nhường nào. Chuyện phức tạp, đối với họ đều có cách nghĩ của riêng mình, đối với bọn họ, những người này rốt cuộc hiểu vì sao họ lại mất công tốn sức đến thế.
Lúc Lâm Phong và Lộc Thiên thảo luận, những người khác đều đứng nghe. Bọn họ không hiểu Lâm Phong đang nói gì với Lộc Thiên, họ chỉ hiểu Lâm Phong hiện tại muốn đi đối phó với quái vật kia. Nhưng con quái vật đó có cường đại cỡ nào, trong lòng họ rất rõ, họ cũng hiểu bọn họ căn bản không thể đối kháng được với nó. Nếu có năng lực đối kháng, họ đã cùng con quái vật kia đánh nhau rồi, nhưng hiện tại Lâm Phong muốn đối mặt với quái vật đó, điều này khiến bọn họ khá lo lắng. "Không cần phải lo lắng, nếu các ngươi không biết con quái vật kia là cái gì, vậy các ngươi cũng không cần thiết phải nói nhiều, nếu các ngươi không cần ta giúp đỡ thì tự các ngươi có thể đến mà." Lâm Phong không phải đang nói đùa với những người đồng bạn này, mà là do những người đồng bạn này thương lượng quá lâu rồi. Nếu những người này có biện pháp, thì đã không lãng phí thời gian ở đây. Nếu đối phương có năng lực, thì đã có quyết định, vậy thì còn phí thời gian làm gì.
"Lâm Phong, ta biết trình độ và năng lực của chúng ta vẫn còn kém một chút, khi đối mặt với nguy hiểm lớn thì mọi người sẽ do dự, điều này đối với ngươi là một áp lực, nhưng năng lực của chúng ta quả thực rất kém cỏi, khi đối mặt với quái vật này, chúng ta vẫn có chút sợ hãi." Đối diện với quái vật, họ không chỉ sợ hãi mà còn sợ rằng họ vẫn chưa nghiên cứu ra phương án. Vì con quái vật này, họ thật sự không biết phải làm sao. Nếu như không phải đối mặt với con quái vật này, thì họ đã không tốn thời gian với những đồng bạn này ở đây rồi. Lâm Phong trong lòng có một chút đánh giá về năng lực và trình độ của những đồng bạn của mình, hắn rõ những đồng bạn này có tài nghệ gì. "Đúng vậy, do chúng ta năng lực kém cỏi mới thành ra như vậy, nếu năng lực đủ mạnh, thì đã không do dự thế này."
Những người này muốn tiếp tục giải thích với Lâm Phong, nhưng Lâm Phong lười nghe họ giải thích. Những người này chỉ đang lải nhải, nếu đã nói vậy, họ thử đi xem không được sao? Nhưng Lâm Phong cũng không thể nói rõ với họ, hắn dùng năng lực của mình đi về phía sơn động. Hắn cũng khinh thường nghe bọn họ giải thích, trước sự vô lễ của Lâm Phong, mọi người đều im lặng. Họ biết Lâm Phong đã mất kiên nhẫn với họ, nếu họ dũng cảm hơn, Lâm Phong đã không mạo hiểm vì họ. Để họ có thể vượt qua, Lâm Phong chỉ có thể mạo hiểm.
"Các ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu khi đối mặt với quái vật lớn như vậy mà các ngươi không vượt qua được thì phải có biện pháp khác, đó chính là dũng cảm, nếu như các ngươi ngay cả dũng cảm đối mặt cũng không làm được, vậy chẳng lẽ các ngươi muốn bị mắc kẹt mãi trong phủ đệ này sao?" Việc bị mắc kẹt trong phủ đệ này, đối với Lâm Phong mà nói hắn cảm thấy thật không thể chịu nổi. Với chút nguy hiểm này mà họ còn dậm chân tại chỗ, Lâm Phong cảm thấy thật khó chấp nhận. Cho nên trong lòng hắn rất bất mãn với hành động này của họ, hơn nữa động tác của hắn thật sự rất nhanh, hắn nói xong những lời này rồi cũng sẽ không tốn thời gian với họ nữa. "Nhớ kỹ, sau khi ta xuống dưới, các ngươi hãy mau rời khỏi đây đi."
Lâm Phong nói xong câu đó, trực tiếp nhảy vào hố sâu, Lâm Phong không ngờ cái hố này lại sâu như vậy. Khi hắn giảm xuống đến một độ cao nhất định, lại không thấy quái vật kia đâu. Nơi đây không thể không có quái vật, Lâm Phong biết rất rõ, lúc đó hắn đã cảm nhận được một loại sức mạnh mãnh liệt của quái vật. "Hắn cứ thế xuống, không cho chúng ta thời gian giải thích." Vài người vẫn chưa phục, muốn biện giải, Lộc Thiên cũng không nói gì thêm, hắn trực tiếp đi đến mép cửa hang. Một cái hố sâu lớn như vậy, không biết phía dưới là tình huống gì, hơn nữa cái hố sâu này cũng không phải là quá lớn. Ít nhất thì cây gỗ này có thể đặt ngang trên mặt cho họ làm cầu để đi qua chứ sao?
Lộc Thiên nhìn tình huống này, lặng lẽ bước lên cây cầu, những người phía sau cũng không giải thích gì. Họ biết Lộc Thiên cũng không thèm nghe giải thích của họ, bọn họ do dự quá khiến Lâm Phong và Lộc Thiên hoàn toàn mất hết lòng tin. "Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Nghe chúng ta giải thích thì có làm sao?" Người này còn muốn nói thêm gì đó, những người đứng cạnh hắn đều đã lục tục rời đi. Hắn không còn cách nào, chỉ có thể đi theo mọi người về phía trước, hắn còn muốn nói gì đó, người đứng bên cạnh liền nhìn hắn chằm chằm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận