Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 128: Đạt đến Nguyên Thủy Bí Cảnh (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 128: Đạt đến Nguyên Thủy Bí Cảnh (cầu hoa tươi cầu buff kẹo) "Bất quá bọn họ lập tức tổn thất 2 cái Đại Tông Sư, chắc là sẽ đau lòng không nguôi chứ?"
Lâm Phong cười nói.
"Ha ha, đó là đương nhiên."
Phong Mãn Cung cười híp mắt nói: "Thú Thần Giáo mất một Đại Tông Sư, vẫn là chuyện của 5 năm trước."
"Lần này, tuyệt đối là đại xuất huyết."
"Bất quá, như thế vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều!"
Hiển nhiên Phong Mãn Cung thật sự phẫn nộ. Ma Đô vất vả lắm mới có một Lâm Phong, Nhân Tộc vất vả lắm mới có một Lâm Phong, Thú Thần Giáo lại trăm phương ngàn kế muốn giết chết.
Phong Mãn Cung sao có thể không tức giận?
"Lâm Phong, ta đột nhiên cảm thấy cảm tạ ngươi đã không giết."
Tề Uyển Hưu cười khổ một tiếng.
Ngày đó ba người bọn họ liên thủ, bị Lâm Phong dễ dàng trọng thương.
Mà bây giờ, Lâm Phong một chiêu đã chém một tông sư.
Nói như vậy, giết ba người bọn họ cũng như giết chó không khác gì.
"Đều là người nhà cả, ta sao lại thật sự ra tay."
Lâm Phong nói.
Lúc trước, bọn họ liều mạng muốn bảo vệ hắn.
Tuy là Lâm Phong không cần, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động.
Cứ việc ở chiến dịch Thiên Vương Sơn, mỗi người đều có thế lực và lập trường riêng.
Có lợi ích cá nhân.
Nhưng khi đối mặt với chủng tộc khác, đối mặt với ngoại địch, mọi người đều là chiến hữu sinh tử.
Giống như Phong Mãn Cung và Viêm Cực Thiên bọn họ vậy.
Đối nội, có thể mặt đỏ tía tai cãi nhau các loại kiểu.
Đối ngoại, có thể yên tâm giao lưng cho nhau.
Đây chính là Nhân Tộc.
Đến phía sau Thú Tổ Sơn.
"Hiệu trưởng, phía trước các ngươi đã đụng phải dị thú gì sao?"
Tuy là khoảng cách khá xa, nhưng hai người vẫn cảm ứng được một vài dao động.
Phong Mãn Cung gật đầu, kể lại chuyện Thú Thần Giáo tập kích.
"Đáng chết Thú Thần Giáo!"
Diêu Khải Thiên nhất thời đằng đằng sát khí nói: "Thật sự coi Ma Đô là quả hồng mềm sao!"
"Bọn người kia, càng ngày càng không biết kiềm chế."
Trần Bất Phàm lạnh lùng nói.
"May mắn Lâm Phong nhóc con kia chém được tên tông sư kia, nếu không lần này sợ rằng phải xong."
Lý Phụng Tiên vẫn còn sợ hãi nói.
Đối với thiên tài, tầng lớp cao Nhân Tộc đều hết sức coi trọng, ra sức bảo vệ.
Theo Lý Phụng Tiên, nếu Lâm Phong bỏ mạng, tuyệt đối là một đả kích trí mạng.
Nghe Lý Phụng Tiên nói hai người liền thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng may chém được tên tông sư kia cho..."
Trần Bất Phàm đột nhiên ngớ người: "Cái gì! Lâm Phong ngươi có thể chém tông sư!"
Một bên Diêu Khải Thiên đồng tử hơi co lại.
"Không sai, một chiêu!"
Phong Mãn Cung nói: "Nếu không phải Lâm Phong ra tay, ngay cả ta cũng bị qua mặt."
"Cái tên nhóc này, hại ta mất công lo lắng."
"Tê!"
Diêu Khải Thiên và Trần Bất Phàm lập tức hít vào một hơi.
Nhất là Diêu Khải Thiên, kinh ngạc nói: "Thật là nguy hiểm!"
"Bọn người trẻ tuổi bây giờ, quả thực một người so với một người yêu nghiệt."
Trần Bất Phàm cũng kinh ngạc nhìn Lâm Phong.
Sinh viên năm nhất đã chém được tông sư.
Nếu chuyện này nói ra, không biết sẽ dọa chết bao nhiêu người.
"Bất quá, việc này mọi người phải giữ bí mật."
Phong Mãn Cung trầm giọng nói: "Không nên để bên ngoài biết thực lực thật sự của Lâm Phong."
Mọi người đều lộ vẻ mặt trịnh trọng gật đầu.
Như vậy, tin tức Thú Thần Giáo về Lâm Phong dù có sai lệch.
Cho dù có phái thêm người, Lâm Phong cũng chưa chắc đã gặp chuyện.
Sau khi đoàn người vượt qua Thú Tổ Sơn, chính thức tiến vào trong truyền thuyết đệ nhị chiến tuyến.
"Đệ nhị chiến tuyến có vài chục vạn cây số."
Phong Mãn Cung nói: "Ở sâu trong đệ nhị chiến tuyến chính là căn cứ của các đại Thú Vương, chúa tể."
"Vậy còn đệ tam chiến tuyến thì sao?"
Lâm Phong hỏi.
"Ha ha, đệ tam chiến tuyến ngoài mấy vị Vũ Hầu đại nhân, chưa ai từng thâm nhập."
Phong Mãn Cung híp mắt trầm giọng nói: "Cho nên cụ thể có cái gì, chúng ta cũng không rõ ràng."
"Bất quá, chắc phải có quốc gia!"
"Quốc gia?"
Mọi người ánh mắt khựng lại.
"Không sai, quốc gia do dị thú tạo thành."
Phong Mãn Cung tùy ý nói: "Hy vọng một ngày kia, chúng ta đều có thể ở đệ tam chiến tuyến chuyện trò vui vẻ."
"Đi thôi."
Cùng lúc đó, cách đoàn người 400 km.
Một sơn cốc to lớn không nhìn thấy điểm cuối.
Sơn cốc này nhìn từ trên cao xuống, giống như vết lõm trên Mặt Trăng ở kiếp trước.
Phảng phất như là bị Thần Ma lực va vào vậy.
Nguyên Thủy Bí Cảnh, nằm ở bên trong sơn cốc to lớn này.
Lúc này khoảng cách Nguyên Thủy Bí Cảnh mở ra còn nửa ngày.
Xung quanh sơn cốc, đã có không ít dị thú đến.
Sườn Tây Nam sơn cốc.
11 thanh niên dáng vẻ hung hăng ngồi xếp bằng.
Mỗi người đều cơ bắp cuồn cuộn cường tráng.
Người ở giữa có mái tóc dài, trên mặt mang những văn lộ xám lạnh hoang dã nguyên thủy.
Bọn họ chính là bộ tộc Hư Không Long Ngạc.
Còn người có những văn trên mặt kia chính là thiên tài siêu cấp nổi danh trong đám dị thú - Ngạc Gia Đạc.
Bộ tộc Hư Không Long Ngạc sau khi hóa hình sẽ giữ lại đuôi, đây là đặc điểm của tộc này.
Lúc này, nhìn sơn cốc to lớn kia, Ngạc Gia Đạc trong mắt mang một tia hờ hững.
Trải qua những đợt tuyển chọn khắt khe trong tộc, với thân phận đệ nhất nhân, hắn đã đến nơi này.
Sứ mệnh của hắn là chiến đấu vì tộc quần, đoạt được nhiều tài nguyên hơn, chém giết càng nhiều nhân loại!
"Ngạc Gia Đạc, đang suy nghĩ gì vậy?"
Một người đàn ông có nếp nhăn trên mặt hỏi.
"Tổ lão."
Ngạc Gia Đạc khóe miệng hơi nhếch lên: "Ta đang nghĩ, lần này có thể ăn bao nhiêu nhân loại."
"Ha ha ha, có chí khí!"
Tổ lão cười chói tai, ngay sau đó nói: "Bất quá, đừng xem thường Nhân Tộc, bọn họ phái ra đều là tinh nhuệ cả đấy."
"Tinh nhuệ?"
Ngạc Gia Đạc cười khinh thường.
Cái gọi là tinh nhuệ, trong mắt hắn chẳng qua là kiến hôi.
"Ngạc Gia Đạc, ta biết phụ thân của ngươi đã bị bọn chúng trấn thủ chém chết."
Tổ lão trầm giọng nói: "Lần này chính là cơ hội tốt nhất để ngươi báo thù!"
Ngạc Gia Đạc gật đầu.
Đang định nói, thì phía đông nam sơn cốc truyền đến vài tiếng xé gió.
Ngạc Gia Đạc nheo mắt lại liếm môi đỏ tươi: "Món ngon tới rồi."
"Cạc cạc."
Những thanh niên còn lại nghe vậy đều cười quái dị liên tục.
Tộc khác thì lấy tìm bảo làm chính, còn bọn chúng là để săn bắt!
Sườn Đông Nam.
"Đó là bộ tộc Hư Không Long Ngạc sao?"
Lâm Phong nhìn về phía xa xa, thần sắc hờ hững.
Quả nhiên, bộ tộc này cừu hận rất lớn.
Các chủng tộc khác đại đa số đều không thèm nhìn con người, chỉ có Hư Không Long Ngạc là trong mắt ngập tràn sát ý.
Ngạc Gia Đạc còn hướng về phía đám người làm một động tác cắt cổ.
"Phiền toái a, lần này bọn họ vẫn còn 3 tông sư nhất tinh."
Trần Bất Phàm có chút nhức đầu nói.
"Nhất tinh thì ngược lại không đáng lo."
Phong Mãn Cung nói: "Chỉ cần các ngươi đi cùng Lâm Phong, ôm đoàn mà hành động."
"Ào ào."
Đúng lúc này, một cơn gió lớn ập đến.
Sau một khắc, kim quang rực rỡ, tiếng chim ưng dài vang vọng.
Ngay sau đó nhìn thấy 15 bóng người với tốc độ cực nhanh bay tới.
"Là bộ tộc Kim Vũ Bằng Điêu."
Diêu Khải Thiên nói: "Dường như người dẫn đội vẫn là cái tên đạo mạo."
Phong Mãn Cung gật đầu: "Nói mới nhớ, 3 năm trước tên kia đã là Thất Tinh đại tông sư rồi, không biết 3 năm này có đột phá không."
Sau khi bộ tộc Kim Vũ Bằng Điêu xuất hiện, những dị thú khác đều ném ánh mắt kính sợ đến.
Tuy là đều là hậu duệ của chúa tể, nhưng chúa tể cũng chia mạnh yếu.
Kim Vũ chúa tể chính là kẻ nổi bật trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận