Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 306: Trấn Hải nữ hoàng thỉnh cầu (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 306: Trấn Hải Nữ Hoàng Thỉnh Cầu (cầu hoa tươi, cầu buff kẹo)
Hắn đột nhiên nghĩ đến lời Ultramana đã nói trước đó. Thần Nữ chuyển thế này sở hữu năng lực thông hiểu cổ kim. Lẽ nào Lâu Vân Thanh Nhã đã sớm tính đến việc này?
Lâu Vân Thanh Nhã cũng không giải thích: "Hy vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ lời hứa."
Lâm Phong nhìn Lâu Vân Thanh Nhã, chợt nói: "Ta muốn đổi ý thì sao?"
Lâu Vân Thanh Nhã đột nhiên trừng lớn đôi mắt đẹp. Nếu Lâm Phong đổi ý, nàng có thể làm gì? Ngay cả một sợi lông cũng không làm được!
"Ngươi...ngươi..." Nhất thời, Lâu Vân Thanh Nhã không biết nói gì. Đúng vậy, có vẻ như chính mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
"Đi!" Lâm Phong yên tâm, trong lòng vui thích xoay người rời đi.
"Cái tên gia hỏa này!" Lâu Vân Thanh Nhã tức giận giậm chân. Nếu có thể chửi bậy, nàng nhất định sẽ nói một câu "Mã Đức", loài người thật giảo hoạt. Quan trọng là Lâm Phong có tư cách để giảo hoạt như vậy! Nhất thời Lâu Vân Thanh Nhã tức giận đến bực mình.
Đúng như Lâm Phong đoán, nàng đích xác có thể biết trước tương lai. Hơn nữa, năng lực này còn mạnh hơn so với Lâm Phong tưởng tượng. Thế nhưng, tất cả điều này đều phải dựa trên thực lực của bản thân nàng. Trừ khi nàng thành hoàng, nếu không không cách nào kích hoạt toàn bộ. Hiện tại nàng có thể sử dụng, chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Tự nhiên không thể hoàn toàn đoán được tâm tư của Lâm Phong...
Góc đông bắc bộ lạc chư thần có một tòa lầu các khổng lồ. Nơi này là điểm dừng chân của loài người. Từ xưa đến nay, trước mỗi cuộc đại chiến của chư thần, nhân loại đều dừng chân tại đây.
Khi Lâm Phong đến lầu các, phát hiện Phong Mãn Cung và những người khác không có ở đây. Hẳn là bọn họ giống Lâm Phong, đi dạo mua sắm xung quanh. Dù sao, bộ lạc chư thần có rất nhiều đồ tốt, hơn nữa không hạn chế đối tượng mua.
"Lâm Phong, ngươi đã trở về?" Nhiễm Hồng Y hỏi.
Lâm Phong gật đầu: "Sao ngươi không đi ra ngoài?"
"Ta sợ ngươi có chuyện." Nhiễm Hồng Y nói: "Quân Vũ Hầu đang ở bên trong chờ ngươi."
"Được, ta đi xem."
Đẩy cửa ra, Lâm Phong nhìn thấy thân ảnh Vương Quyền. Nhưng điều khiến Vương Quyền bất ngờ là ở đó còn có một dị thú nhân! Một người phụ nữ dáng vẻ xuất chúng, khí chất cao quý!
"Trấn Hải Nữ Hoàng?" Trong lòng Lâm Phong lập tức phán đoán, người phụ nữ này chắc chắn là mẹ của Lâu Vân Thanh Nhã, Lâu Vân Hải! Tuy Lâu Vân Hải trông như người phụ nữ trung niên 50 tuổi, nhưng khí chất lại vô cùng sắc bén. Giống như một thanh trường kiếm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Lâm Phong, ngồi đi." Vương Quyền cười ha hả nói: "Vị này ngươi chắc cũng biết rồi."
"Ừm, Trấn Hải Nữ Hoàng." Lâm Phong tùy ý nói. Tuy đối phương là Hoàng Giả, nhưng dù sao cũng chỉ là Địa Quật, Lâm Phong không quan tâm đến mấy nghi thức lễ nghĩa.
Trấn Hải Nữ Hoàng không để ý, ngược lại cười nói: "Quân Vũ Hầu, đây chính là thiên kiêu số một của các ngươi sao? Quả nhiên phi phàm!"
"Lâu Vân Hải, cứ trực tiếp nói cho Lâm Phong đi." Vương Quyền cười híp mắt nhìn Lâm Phong. Điều này khiến Lâm Phong ngơ ngác, xem bộ dạng hình như có chuyện gì a.
"Lâm Phong, ta hy vọng ngươi có thể tiếp nhận Lâu Vân Thanh Nhã!" Lâu Vân Hải nói một câu trực tiếp khiến Lâm Phong kinh ngạc.
"Cái gì?" Lâm Phong đứng dậy, kinh ngạc nói: "Đây là ý gì?" Tiếp nhận có rất nhiều loại. Có thể là ký kết khế ước bổn nguyên. Có thể coi như thị nữ. Hoặc là trở thành bạn bè.
"Thanh Nhã thời gian không còn nhiều, chỉ có năng lực của ngươi mới có thể cứu được nàng." Lâu Vân Hải nói.
Lời vừa nói ra, Lâm Phong đột nhiên có một cảm giác quen thuộc.
"Ngươi nói, mệnh hồn của nàng sao?" Lâm Phong nhíu mày hỏi.
Lâu Vân Hải vội vàng gật đầu, nói: "Ta biết chuyện của ngươi và hai cô gái Tinh Vân Điệp kia."
"Ngươi yên tâm, ta không có ác ý với loài người, ngược lại mấy năm nay ta còn âm thầm giúp đỡ các ngươi không ít."
Lâm Phong nhìn về phía Vương Quyền.
Vương Quyền gật đầu nói: "Không sai, nói đến, Trấn Hải Hoàng Triều coi như là đồng minh duy nhất của nhân loại."
"Mấy năm nay, Trấn Hải Nữ Hoàng đã cung cấp không ít thuận lợi." Lâm Phong nghe vậy hỏi: "Mệnh hồn Lâu Vân Thanh Nhã bị phát hiện thiếu sót khi nào?" "Ai là người làm?" "Còn nữa, các ngươi Hoàng Giả cũng có thể làm được a! Dù không làm được, Thần Triều cũng có rất nhiều người có thể làm được, sao phải tìm ta?"
Tuy rằng Lâm Phong có dị năng pháp tắc không gian, có thể dễ dàng định vị và tìm kiếm. Nhưng, người đạt tới Hoàng Giả cũng có thể tùy ý khai phá không gian. Lâm Phong không cho rằng trên đời này chỉ có mình có thể làm được.
"Không thể tin Thần Triều." Lâu Vân Hải trầm giọng nói: "So với bọn họ, ngược lại nhân loại đáng tin hơn."
Lâm Phong im lặng, bắt đầu rơi vào trầm tư. Những lời này không có vấn đề gì, nhưng lại để lộ một ý nghĩ, hoặc là một bí mật của Lâu Vân Hải. Có lẽ người này độc lập giữa Địa Quật và nhân loại.
"Chẳng lẽ ngươi có liên quan đến Vạn Thú Giới?" Lâm Phong hỏi.
"Không phải vậy." Vương Quyền giải thích: "Lâu Vân Hải là dị thú Địa Quật chính thống, không phải từ Vạn Thú Giới đến."
"Lâm Phong, cho nên ta tìm ngươi, thuần túy là vì thế lực của Thần Triều quá phức tạp, ta thực sự không muốn giao phó cho bọn họ." Lâu Vân Hải thành khẩn nói: "Nếu ngươi có thể làm được, Trấn Hải Hoàng Triều có thể trở thành chư hầu của loài người." "Thậm chí, ta có thể vì các ngươi loài người đi xông pha."
Lâm Phong hơi chấn động. Lời hứa này có chút lớn a. Chẳng trách vẻ mặt của tên Vương Quyền này hớn hở như vậy.
"Cho nên ngươi muốn con gái ngươi theo ta ký kết khế ước bổn nguyên, để ta khống chế sinh tử của con gái ngươi sao?" Lâm Phong nhíu mày: "Ngươi không sợ ta chết sẽ liên lụy con gái ngươi?" "Hoặc là ta trực tiếp giết con gái ngươi?"
"Ngươi sẽ không." Lâu Vân Hải lắc đầu: "Cụ thể, về sau ngươi sẽ biết."
"Vậy, ngươi về trước đi, để Lâm Phong suy nghĩ cho kỹ." Vương Quyền trầm giọng nói: "Cũng không cần gấp gáp chuyện này, trước khi núi Thần mở ra, trả lời ta là được." "Bất quá, lời cam kết của ngươi phải nhớ."
"Quân Vũ Hầu yên tâm, ta tự nhiên sẽ nhất ngôn cửu đỉnh." Lâu Vân Hải nghiêm nghị nói. Rồi nhìn về phía Lâm Phong: "Lâm Phong, mong ngươi suy nghĩ kỹ." Nói xong liền xoay người rời đi.
Sau khi Lâu Vân Hải đi, Vương Quyền phất tay (bỏ tiền đầy đủ) bố trí một kết giới. Tiếp đó nói: "Nhóc con, nghĩ thế nào rồi, nói cho ta nghe xem."
"Người này có đáng tin không?" Lâm Phong hỏi: "Có tính kế, khống chế ta không?" Đây là điều Lâm Phong lo lắng nhất. Dù sao Địa Quật chủng tộc giết chóc lẫn nhau, rất nhiều năng lực đặc thù chưa từng nghe qua. Không loại trừ khả năng có phương pháp khống chế Lâm Phong.
"Ngươi cũng thật cẩn thận." Vương Quyền cười nói: "Thực sự có, nhưng không phải khế ước bổn nguyên." "Lâu Vân Hải tìm ngươi, thực sự là không có cách nào khác, vừa vặn ngươi lại có năng lực này." "Hơn nữa... Hình như nàng nhìn thấy thứ gì đó trong tương lai, ta hoài nghi là đã có ý muốn kết giao trước với ngươi rồi."
Lâm Phong đồng tử hơi co lại, nói: "Nàng...nàng cũng có thể biết trước tương lai sao?"
"Khó mà nói." Vương Quyền trầm giọng nói: "Việc này ta và lão Diệp bọn họ chỉ là hoài nghi, nhưng...chắc là vậy." "Nếu không, một người thuộc Địa Quật không cần thiết phải kết giao với nhân loại, hơn nữa nữ nhân đó thật sự có lòng muốn giúp đỡ chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận