Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 80: Đánh vỡ Thần Thoại (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 80: Đánh vỡ Thần Thoại (cầu hoa tươi cầu buff kẹo ) "Tầng 2. Tổng cộng 6800 điểm." Lão Mã kiểm kê xong dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn Lâm Phong.
"Sao vậy lão Mã?" Lâm Phong hỏi.
"Ngươi cái tên này, rốt cuộc làm sao làm được." Lão Mã cảm thán một câu, "Hoàng Phủ Ngự hiện tại là 13.200 điểm, Lý Phụng Tiên 13.000 điểm."
"Mà ngươi trước là 8350 điểm, cộng thêm 6800, tính tổng cộng...15.150 điểm!" Tính toán xong lão Mã hít sâu một hơi nói: "Vị trí đầu bảng Truyền Thuyết của Đặc Chiến Đội bị đánh vỡ!"
Lâm Phong gật đầu.
Đối với việc đánh vỡ kỷ lục, hắn ngược lại không có cảm giác gì.
Chỉ là một cái vinh dự mà thôi.
Bất quá nhiều điểm tích lũy như vậy đủ cho Lâm Phong dùng một thời gian.
"Xem ra mùa giải này kết thúc, vị trí đầu của ngươi không ai có thể lay chuyển!" Lão Mã nói, "Đợi đến khi mùa giải sau bắt đầu, có thể ngươi sẽ bỏ xa bọn họ một đoạn rất dài đấy."
"Không thể tin nổi, thật sự không thể tin nổi." Đối với đặc biệt chiến đội "Một lẻ ba" mà nói, Hoàng Phủ Ngự và Lý Phụng Tiên giống như thần thánh tồn tại.
Là những đỉnh cao không thể vượt qua.
Mỗi mùa giải tính tổng cộng điểm, hai người bọn họ luôn là nhất nhì.
Mà Lâm Phong, người mới này, lại phá vỡ cái Thần Thoại này.
Thậm chí, còn kéo dãn khoảng cách không nhỏ.
Dưới lầu, Hướng Quân mấy người cũng thấy bảng xếp hạng mới nhất.
Dù bọn hắn đã biết trước kết quả, lúc này vẫn có một loại cảm giác không chân thật.
"Đội Đặc Chiến chúng ta, thời thế sắp thay đổi rồi." Hướng Quân lẩm bẩm nói.
"Hướng Quân, chưa chắc chứ?" Tề Nhạc nói, "Tuy là Thần Thoại này bị đánh vỡ, nhưng thực lực chân chính của Lâm Phong còn cách bọn họ rất xa."
"Nói nhiều lắm là Lâm Phong có khả năng vượt qua bọn họ, nhưng khả năng này còn cần một khoảng thời gian rất dài."
Nghe xong, Quý Nghiêu mấy người gật đầu.
"Ha ha, ta ngược lại không cho là như vậy." Hướng Quân nói.
… Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt bảy ngày đã hết.
Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, thực lực của Lâm Phong đã tăng lên tới đỉnh phong Nhị Tinh Chiến Linh cảnh.
Đến đây, toàn bộ tu vi tích lũy từ Địa Quật đã dùng hết sạch.
Càng về sau, cần tu vi càng nhiều.
Chuyện 10 ngày, 20 ngày có thể lên cấp trước đây đã không còn nữa.
Bất quá Lâm Phong cũng không để ý.
Hơn nữa đây chỉ là so sánh với trước đây, trên thực tế tốc độ tăng tiến của Lâm Phong đã rất khủng bố rồi.
Phải biết rằng, người mạnh như Hoàng Phủ Ngự và Lý Phụng Tiên, cũng không thể nào trong bảy ngày tăng một cảnh giới được.
Đều phải dựa vào vô số lần trải nghiệm sinh tử mới có thể may mắn đột phá.
Do tu vi của Lâm Phong tăng lên quá nhanh, ngược lại khá là phiền phức.
Chi bằng nhân lúc này tôi luyện Chiến Kỹ để nền tảng vững chắc hơn.
Dưới sự nỗ lực của Lâm Phong, Cửu U Phong Lôi Trảm cuối cùng cũng đại thành.
Thần Điện Ngự Lôi Bộ cũng có tiến bộ.
Tuy là còn cách đại thành một đoạn, bất quá Lâm Phong phỏng chừng khoảng mười ngày nữa chắc là không sai biệt lắm.
Ngược lại là dị năng nhập môn pháp tiến triển rất chậm.
Lâm Phong nhập đại thành đã hơn nửa tháng rồi.
Nhưng là, cảnh giới tùy tâm mãi vẫn không có phương pháp để chạm đến.
Vì vậy Lâm Phong còn đặc biệt hỏi Lăng Vi.
Kết quả biết được cảnh giới tùy tâm ít nhất cũng phải đạt tới Chiến Linh cảnh đỉnh phong mới có thể đạt thành.
Sau khi nghe tin này, Lâm Phong lập tức bỏ qua.
Hôm đó.
"Lâm Phong, cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi!" Sở Tiên Lam vừa biết Lâm Phong xuất quan liền lập tức chạy tới.
Ngoài dự đoán của Lâm Phong, Sở Tiên Nhi cũng cùng tới.
"Hi hi, chúng ta đi ăn cơm đi." Sở Tiên Lam nói, "Mọi người cũng đều đang chờ đấy."
Trong khoảng thời gian này nàng tuy thường gặp mặt Lâm Phong, nhưng chưa từng cùng nhau ăn cơm.
"Mọi người?" Lâm Phong nhíu mày.
"Đúng rồi ngươi quên rồi sao, hôm nay là thời gian tân sinh tụ hội mà." Sở Tiên Lam chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, "Lăng lão sư chẳng phải đã nói mấy ngày trước rồi sao?"
"Ồ đúng rồi!" Lâm Phong quá bận rộn tu luyện, ngược lại đã quên mất chuyện này.
"Đi thôi."
… Khi Lâm Phong ba người ra khỏi Ma Đô đại học hướng ngự thiện lầu đi tới.
"Ừm?" Ánh mắt Lâm Phong chợt khựng lại.
Vừa rồi trong khoảnh khắc, hắn hình như bị ai đó theo dõi vậy.
"Lâm Phong sao vậy?" Khó có được dịp cùng Lâm Phong đi ra ngoài, Sở Tiên Lam phá lệ vui vẻ.
Lâm Phong thầm cười lạnh một tiếng: "Lam Lam, hai người các ngươi đi trước đi, ta còn một đồ vật đã quên."
"Đồ vật gì vậy?" Sở Tiên Lam ngơ ngác hỏi: "Ta đi cùng ngươi lấy."
"Không sao, các ngươi đi trước đi." Lâm Phong nói.
Sở Tiên Nhi nghi hoặc nhìn Lâm Phong một cái.
Sau chợt như nghĩ ra cái gì: "Được, ta sẽ nói với Lăng lão sư một tiếng."
Lâm Phong gật đầu.
Sau khi hai người rời đi, Lâm Phong ngược lại đi về hướng một con đường nhỏ.
Ngoài mấy trăm thước.
Hai người đàn ông trung niên đeo kính râm thấy vậy liền đi theo.
Khi Lâm Phong đi vào con hẻm nhỏ không người.
"Lộc cộc."
Tiếng bước chân từ xa đến gần.
Lâm Phong hờ hững, quả nhiên mình đoán không sai.
Bất quá Lâm Phong cũng có chút ngạc nhiên, đối phương rốt cuộc là ai.
Ngay lúc này, hai người đàn ông trung niên chặn đường Lâm Phong, một trước một sau.
"Là hắn…" Một người trong đó nói.
"Giết!" Người còn lại nói xong liền bay thẳng đến Lâm Phong.
Hai người thậm chí một câu thừa thải cũng không có.
Điều này khiến Lâm Phong âm thầm phiền muộn, ta cũng đâu có đắc tội ai.
"Không đúng!" Đột nhiên Lâm Phong nhớ đến chuyện tiêu diệt Phân Đà của Thú Thần Giáo trước đó.
"Các ngươi là người của Thú Thần Giáo!" Lâm Phong vừa dứt lời, hai sát thủ thú huyết ngây ra một lúc.
Rồi trong lòng càng thêm sát ý.
Sát thủ thú huyết là đội quân chủ lực của Thú Thần Giáo, chuyên phụ trách nhiệm vụ ám sát.
Trong nhiều năm thành lập, không biết bao nhiêu thiên kiêu và nhân vật quan trọng đã chết trong tay bọn họ.
"Tí tách!" Ngay lúc hai sát thủ gần đến Lâm Phong, một đạo tia chớp đỏ rực vụt qua.
"Ừm, người đâu!" Hai người lập tức kinh hãi.
Sau một khắc, liền thấy Lâm Phong xuất hiện ở phía sau hai người.
"Tốc độ nhanh thật!" Một người trong đó chấn động trong lòng.
"Đánh nhanh thắng nhanh!" Người còn lại nói.
Nói xong dưới chân một bóng đen với tốc độ không thể tin nổi lao về phía Lâm Phong.
"Thú Thần Giáo cũng thật lợi hại, vậy mà tra được ta."
"Bất quá, chỉ là hai tên Chiến Linh cảnh đỉnh phong, cũng quá coi thường ta rồi."
Lâm Phong vừa nói xong đột nhiên biến mất.
Sau một khắc, xuất hiện ở sau lưng một người.
"Răng rắc!" Hai tay vừa dùng lực, cổ của người nọ trực tiếp bị vặn gãy.
Với Lâm Phong bây giờ, giết Chiến Linh cảnh đỉnh phong cũng như giết gà không có gì khác biệt.
Nhất là còn có Thần Điện Ngự Lôi Bộ hỗ trợ.
Lâm Phong tựa như quỷ mị, tốc độ đó không ai phòng bị nổi.
"Không tốt!" Người còn lại hoảng sợ trong lòng.
Biết mình đánh giá thấp Lâm Phong rồi.
Đúng lúc hắn chuẩn bị bỏ chạy, Lâm Phong tốc độ cực nhanh như núi lớn đụng đến.
"Phanh!" Sát thủ thú huyết giống như diều đứt dây hung hăng nện vào tường.
Một cú đụng này, trực tiếp khiến đối phương gãy bốn cái xương sườn.
"Phốc!" Phun ra một ngụm máu tươi.
Điều khiến Lâm Phong kinh ngạc chính là, máu của đối phương lại có màu đen!
Lâm Phong tiến lên, một tay bóp cổ đối phương: "Nói cho ta địa chỉ của các ngươi, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
"Tha cho ta bất tử?"
"Khặc khặc." Sát thủ thú huyết sắc mặt tái nhợt lộ vẻ trào phúng: "Ta sợ nói ra ngươi cũng không dám đi."
"Bớt lời đi, không nói thì chết." Vừa nói Lâm Phong bắt đầu dùng lực.
"Ta nói…"
Lâm Phong nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên, liền ném người kia hung hăng xuống đất.
Tức thì toàn thân đông cứng vì rét buốt.
Sát thủ thú huyết, kẻ đã từng nhúng đầy máu tươi lúc này thảm hại như một con gà con vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận