Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 258: Coi thường Lâm Phong vẫn là trách tích (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 258: Xem thường Lâm Phong hay là keo kiệt (cầu hoa tươi cầu buff kẹo ) "Không gian hệ chí bảo" năm chữ này khiến cho Thiên Viêm Thú Hoàng vô cùng nhạy cảm.
"Chết tiệt!" Thiên Viêm Thú Hoàng giận dữ nói.
Không cần nói cũng biết, khẳng định bị cướp đi rồi.
Trong mắt Thiên Viêm Thú Hoàng, nhất định là Huyễn Tác g·iết Lâm Phong.
Sau đó khi đi Thần Vương mộ lại bị vị Thần Tướng hậu duệ kia g·iết, đồng thời cướp được không gian chí bảo.
Nghĩ đến đây, Thiên Viêm đau lòng như rỉ máu.
Sớm biết vậy, sau khi Huyễn Tác trở về, hắn đã trực tiếp đem người đón về rồi.
Đây chính là không gian chí bảo đó!
Có thứ này, Thiên Viêm có lòng tin gia tăng chiến lực của mình lên một bậc.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc!
"Thôi vậy, quay về thôi."
Nhất thời, Thiên Viêm Thú Hoàng có chút mất hứng: "Các ngươi thường xuyên theo dõi động tĩnh của vị Thần Tướng hậu duệ kia."
"Khi cần thiết có thể trợ giúp hắn."
"Vâng, Hoàng chủ!"
Hai người đồng thời rời đi.
...
Ba ngày sau.
Chứng kiến Thú Tổ Sơn cao ngất nguy nga phía trước, Lâm Phong có cảm giác thân thiết, trải qua ba ngày lưu lạc cuối cùng cũng đã trở về!
Lần này, Lâm Phong đi mất một khoảng thời gian khá dài, ước chừng nửa tháng.
Nhưng thu hoạch cũng không hề nhỏ.
Ngay khi Lâm Phong sắp đến Thú Tổ Sơn thì một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt.
"Lam Đóa Vi?"
Lâm Phong ngây người một chút, cô nàng này vẫn chờ ta ở đây sao?
Lam Đóa Vi cũng nhìn thấy Lâm Phong.
Mặc dù lúc này Lâm Phong vẫn còn ở hình dạng người thú, nhưng nàng vẫn khẳng định đây chính là Lâm Phong.
Sau khi Lâm Phong hóa về bản thể, tiến lên hỏi: "Ngươi cứ chờ ta ở đây sao?"
Lam Đóa Vi gật đầu: "Ta lo cho ngươi mà."
Lâm Phong liếc mắt, ngươi lo lắng thì có ích gì chứ?
Thật xảy ra chuyện, ngươi cũng cứu không được ta.
Nhưng tấm lòng này của nàng thì Lâm Phong vẫn ghi nhận.
"Thánh Hoàng liên lạc với ngươi rồi à?" Lâm Phong hỏi.
"Ừm ân." Lam Đóa Vi liên tục gật đầu.
Diệp Tôn tự nhiên là vô cùng quan tâm đến động tĩnh của Lâm Phong.
Khi cả hai gần đến lâm đô thành thì phát hiện, cách lâm đô thành khoảng 100 km, có thêm một căn cứ đơn sơ.
Nơi này, hiển nhiên là đội quân tiền tiêu của lâm đô thành.
"Lâm thành chủ, chúng ta chia tay ở đây thôi!" Ngoài lâm đô thành, đôi mắt đẹp của Lam Đóa Vi nhìn về phía Lâm Phong.
"Kế hoạch tiếp theo của ngươi là gì?" Lâm Phong hỏi.
Lam Đóa Vi nhìn về hướng Địa Quật, mỉm cười: "Trước nâng cao thực lực của mình rồi sẽ đến Địa Quật."
Nàng là một t·h·i·ê·n tài siêu cấp song dị năng.
Lại có năng lực biến hình.
Năng lực này nếu không đến Địa Quật thì quả thực quá đáng tiếc.
Lâm Phong trầm ngâm gật đầu: "Ngươi về trước đi, đến lúc đó chờ tin tức của ta."
Lâm Phong định đem chuyện Thời Quang Thiên Chung nói với Diệp Tôn một chút.
Sau đó t·i·ệ·n thể tuyển chọn một nhóm t·h·i·ê·n tài và cường giả tới lĩnh vực thời gian tu luyện.
Có Thời Quang Thiên Chung, Lâm Phong tin tưởng trong nửa năm, Nhân Tộc sẽ xuất hiện một nhóm cường giả.
Đến lúc đó, thực lực nhân tộc sẽ tăng lên trên diện rộng.
Lại thêm vào việc hắn nơi đây còn giữ đủ hoàng đạo khí vận của một tòa Võ Hầu thành.
Nửa năm sau, Nhân Tộc sẽ có lực chiến của tứ đại hoàng triều.
Thậm chí, có lẽ có thể trực tiếp tiêu diệt bọn chúng.
Đương nhiên, nếu đến lúc đó, chuyện của Thần Triều nhất định phải giải quyết trước.
Bằng không nếu thật sự bị Thần Triều theo dõi thì Nhân Tộc sẽ xong đời.
Đến lâm đô thành, Lâm Phong trực tiếp đến Thành Chủ Phủ.
"Lâm thành chủ, ngài đi Địa Quật rồi sao?" Ứng Trần quan tâm hỏi.
Lâm Phong gật đầu.
Hắn đi Địa Quật chỉ có số ít người biết.
Ứng Trần thì không nằm trong số đó.
Đồng tử của Ứng Trần hơi co lại, thầm nghĩ Địa Quật Hoàng Giả đã lên tiếng rồi mà ngài vẫn dám đi, thật lợi hại!
Sự dũng cảm này làm cho ông bội phục đến tận đáy lòng.
"Ứng lão, trong thành gần đây có vấn đề gì không?" Lâm Phong vừa xem văn kiện mới nhất vừa hỏi.
Ứng Trần lắc đầu: "Mọi thứ đều thuận lợi, sau trận chiến thủ vệ lần trước, nơi này của chúng ta trở nên rất yên bình."
"Ừ đúng vậy, ta thấy khu vực huấn luyện ngoài thành người cũng không ít." Lâm Phong cười cười.
Khu vực đó diện tích rất lớn, hơn nữa đủ loại cấp bậc dị thú đều có.
Trước khi đi Phong Mãn Cung cũng đã nói, dự định bồi dưỡng một nhóm dị thú, xem có cách nào có thể khống chế chúng không.
Nếu như thành công, có lẽ đó cũng không phải là một nguồn lực chiến đấu nhỏ.
"Vài Võ Hầu lần trước đã thông báo, yêu cầu mọi người đến Địa Quật."
"Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, không hề phản kháng." Ứng Trần cười nói: "Bây giờ xuống Địa Quật không còn giới hạn ở năm thứ hai đại học nữa, sinh viên năm nhất cũng có thể đi."
"Còn như người ngoại giới, phàm là kiểm tra thân phận xong đều có thể đi."
Lâm Phong hài lòng gật đầu.
Đúng là nên xuống.
Nếu không khi đại chiến đến, có rất nhiều người chưa từng thấy dị thú sẽ không có ý chí chiến đấu.
Tiếp xúc với dị thú nhiều, thậm chí chiến đấu với chúng.
Điều này về sau rất có ích lợi.
Mặc dù hiện tại có thể nói, Nhân Tộc ở mọi phương diện phát triển đều rất tốt.
Nhưng so với Địa Quật thì vẫn còn yếu thế.
Đừng nhìn bây giờ gió êm sóng lặng, ai biết phía sau có thể xảy ra chuyện gì.
Biết được một số tin tức gần đây, Lâm Phong liền rời khỏi Thành Chủ Phủ.
Vừa ra Thành Chủ Phủ, Lâm Phong đã thấy Mục Hà.
Mục Hà hiện giờ đã là một doanh trưởng, bộ tăng bào đỏ ngày xưa đã được cởi bỏ, thay vào đó là một bộ khinh giáp.
"Lâm thành chủ." Mục Hà mỉm cười nói.
"Mục Hà, ta rất yên tâm khi ngươi huấn luyện bọn họ." Lâm Phong vỗ vai Mục Hà nói: "Gần đây thế nào, không lơ là chứ?"
"Mới đột phá đến tông sư." Mục Hà vừa cười vừa nói.
Lâm Phong chau mày: "Thảo nào ngươi cao hứng như vậy, không tệ không tệ."
"Sao có thể so với lâm thành chủ được." Mục Hà nói xong thì có chút cảm thán.
Từ sau chiến dịch Thiên Vương Sơn đến giờ cũng mới chỉ có 2 tháng.
Nhưng Lâm Phong đã phát triển đến độ cao mà hắn không thể nào so sánh được.
... Lâm Phong cũng rất coi trọng Mục Hà.
Một khi Mục Hà đạt đến Đại Tông Sư thì dị năng của hắn sẽ phát huy ra uy lực cực kỳ k·h·ủ·n·g·b·ố.
Đến lúc đó, Mục Hà sẽ là chiến lực thực sự quan trọng của Nhân Tộc.
"Trong khoảng thời gian này, các ngươi đều phải tăng cường phòng bị." Lâm Phong dặn dò.
Một khi Lâm Phong trở lại Ma Đô đại học, có thể rất nhanh sẽ bị Thiên Viêm Thú Hoàng biết.
Đến lúc đó, tên kia chắc chắn sẽ sinh nghi.
Cho nên, toàn bộ lâm đô thành vẫn không thể bỏ canh phòng.
Sau khi trở lại Ma Đô.
Diệp Tôn đã lập tức chạy tới.
Ngoài Diệp Tôn, còn có thêm Tả Khâu Hàn.
Từ sau lần trước t·i·êu d·i·ệt bốn Đại Chúa Tể, danh tiếng Tả Khâu Hàn đã vang xa.
Danh vọng bên ngoài của ông ta mơ hồ gần bằng Diệp Tôn.
Mà ngoài Tả Khâu Hàn ra, còn có một người đã lâu không gặp, t·h·i·ê·n Vũ Hầu Đông Phương Khải.
Đông Phương Khải rất khác so với các Võ Hầu khác, khí chất vô cùng nho nhã.
Trông không giống một cường giả, mà giống một học giả, giáo sư hơn.
Ba người cùng nhau xuất hiện khiến Lâm Phong ngây người một lúc.
"Đây là sao?" Lâm Phong hỏi.
Diệp Tôn nhìn Lâm Phong: "Chờ ngươi kết tinh Thần Vương đấy!"
Mục đích của ba người lần này tới là muốn biết thu hoạch của Lâm Phong ra sao.
Nghe vậy, Lâm Phong có vẻ cổ quái nhìn ba người: "Thử đoán xem nào."
Tả Khâu Hàn mở lời trước: "Ít nhất phải có 1500!"
Sau khi Tả Khâu Hàn nói xong, Diệp Tôn k·h·i·n·h thường nói: "1500? Lão Tả, ngươi là xem thường Lâm Phong hay là xem thường khả năng nhìn người của ta?"
"Theo ta, ít nhất phải 3000!"
Nghe thấy con số này, đồng tử Tả Khâu Hàn hơi co lại.
Lại có nhiều đến thế sao?
"Đông Phương, ngươi thấy sao?" Diệp Tôn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận