Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 289: nhất hồi sinh, nhị hồi thục (một lần thì lạ, hai lần là quen) (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 289: Một lần thì lạ, hai lần là quen (cầu hoa tươi cầu buff kẹo)
Càng lâu càng lâu về sau.
Lâm Phong duỗi người, thể xác và tinh thần sảng khoái.
"Hồng Y, thời gian này làm khổ ngươi rồi."
Lâm Phong sửa lại mái tóc có chút rối bời của Nhiễm Hồng Y, nói.
Trước đây hắn cũng cảm thấy Nhiễm Hồng Y hơi lạ.
Nhưng vì cả hai ít khi gặp nhau nên Lâm Phong cũng không nghĩ nhiều.
Hôm nay thấy vậy, hắn cũng cảm thấy Nhiễm Hồng Y thật không dễ dàng.
Mặt Nhiễm Hồng Y ửng hồng, thấy Lâm Phong sửa tóc cho mình, trong lòng trào lên một cảm giác ngọt ngào.
Nhiễm Hồng Y cũng không còn rảnh rỗi.
Tuy còn non nớt, nhưng được cái dụng tâm.
Sau khi âu yếm.
"Ta... Ta mặc quần áo cho ngươi nhé!"
Tiếng Nhiễm Hồng Y nhỏ như tiếng muỗi.
Lâm Phong cảm thấy vui mừng.
Tính cách Nhiễm Hồng Y khác hẳn những người khác, thuộc kiểu phụ nữ cổ điển và truyền thống.
Dịu dàng, thanh nhã.
"Có lòng là được."
Lâm Phong đứng lên nói: "Mấy việc này ta tự mình làm được rồi."
Sau khi mặc quần áo xong, Lâm Phong tiếp tục cắm cúi gõ chữ.
Không thể xem thường Tam Thánh điển này, Lâm Phong biết thứ này tuyệt đối có tác dụng lớn.
Thậm chí có thể giả làm thật.
Nhiễm Hồng Y xoa xoa mặt tê dại phía sau rồi bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn trên đất.
Ngược lại bắt đầu tu luyện.
Nhưng Nhiễm Hồng Y cũng phát hiện, mình làm sao đều không thể tĩnh tâm được.
Trong phòng chỉ nghe tiếng gõ lạch cạch của Lâm Phong.
Tốc độ thời gian trong vòng hào quang chậm hơn bên ngoài 20 lần.
Vậy nên, bên ngoài qua một ngày thì thực tế trong phòng đã qua 20 ngày.
Trong 20 ngày này, Lâm Phong và Nhiễm Hồng Y tựa như hưởng tuần trăng mật, hoàn toàn càn quấy một phen.
Mỗi vị trí trong phòng đều có dấu vết của hai người.
Ngày thứ hai.
Lâm Phong ôm Nhiễm Hồng Y nhỏ bé, mềm oặt, không xương, mở mắt.
Sau khi hủy bỏ vòng thời gian, mọi thứ ngay lập tức trở lại bình thường.
Thấy Nhiễm Hồng Y còn ngủ say, Lâm Phong không nỡ đánh thức.
Sau khi đứng dậy, Lâm Phong thoải mái tắm rửa.
Vừa mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, đã thấy Lăng Vi đứng đó.
"Lâm Phong, ta biết ngươi ở ký túc xá mà."
Hôm nay Lăng Vi mặc một bộ đồ thể thao bó sát người, vóc dáng cực phẩm lồ lộ ra không chút che đậy.
"Ngươi cũng là sinh viên năm nhất rồi, sao còn không để ý đến tác phong chút nào vậy? Ứng lão còn rất nhiều việc muốn ngươi xử lý đấy."
"Vivi, ngươi đến không đúng lúc rồi."
Lâm Phong khóa cửa, cười như không cười nhìn Lăng Vi nói.
Lăng Vi ngẩn người, chợt mũi quỳnh khịt khịt vô thức nói: "Mùi gì vậy?"
"Mùi hạnh phúc đỉnh cao."
Lâm Phong nhìn vào nơi nào đó nói.
Lăng Vi đột nhiên im lặng.
Rồi mặt đỏ lên nói: "Ta, ta đi lâm đô thành chờ ngươi."
"Lão công."
Đúng lúc này, một giọng lười biếng vang lên từ trong phòng.
Rồi thấy Nhiễm Hồng Y vóc dáng cao gầy thon thả, ngáp một cái rồi đi tới.
Ngay lập tức, khung cảnh trở nên cực kỳ ngượng ngùng.
Lúc này Nhiễm Hồng Y đang không mặc quần áo.
Đôi mắt đẹp của Lăng Vi trừng lớn, đôi môi đỏ mọng cũng mở to ra.
Lâm Phong nhún vai, ám chỉ là ta đã bảo ngươi tới không đúng lúc rồi mà.
Nhiễm Hồng Y cũng thấy Lăng Vi.
Mặt tươi cười bỗng chốc như áng mây chiều, đỏ rực.
Trong 20 ngày hào quang thời gian, Nhiễm Hồng Y vẫn luôn gọi Lâm Phong là lão công.
Lâm Phong cũng cực kỳ thích thú.
Nhưng Nhiễm Hồng Y nào ngờ Lăng Vi cũng đến.
Nhiễm Hồng Y ngẩn ra rồi nhanh chóng về phòng, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lăng Vi đỏ mặt nghiêng đầu đi oán thầm: "Sao đến cả Linh Vũ Hậu đại nhân cũng..."
"Hồng Y, ra đi, không phải người ngoài."
Lâm Phong lấy từ tủ lạnh ra một cốc nước đá nói.
Nhiễm Hồng Y không trả lời, nhưng Lâm Phong nghe thấy tiếng mặc quần áo lạo xạo.
Lăng Vi trong lúc nhất thời có chút lúng túng đứng lên.
Nàng không biết nên đối mặt với Nhiễm Hồng Y như thế nào.
Về một phương diện, Nhiễm Hồng Y là cường giả đỉnh cấp quốc nội, lại là Võ Hầu.
Về một phương diện khác, mình và Lâm Phong cũng có quan hệ kia.
"Linh... Nhiễm... Ta, cái kia..."
Lăng Vi mở miệng, cảm giác gọi kiểu gì cũng không đúng.
Một lát sau, Nhiễm Hồng Y ra khỏi phòng.
Đôi mắt đẹp lườm Lâm Phong một cái.
Thản nhiên nói: "Lăng Vi, các ngươi các ngươi cứ tự nhiên."
"Lâm... Lão công, ta về trước đây."
Nhiễm Hồng Y vẫn không còn e dè gì nữa.
Dù sao, loại chuyện này cũng không có gì phải tránh.
"Không cần, Vivi cũng không phải người ngoài."
Lâm Phong nói.
Đôi mắt đẹp của Nhiễm Hồng Y mở lớn, kinh ngạc nhìn Lăng Vi.
Đến lượt Lăng Vi xấu hổ.
"Lâm Phong, Ứng lão tìm ngươi kìa."
"Ngươi, các ngươi lúc nào cũng..."
Nhiễm Hồng Y đều sợ ngây người.
Nàng thật không ngờ, ngay cả Lăng Vi cũng...
Nhưng nghĩ lại thì cũng tốt, dù sao đều ở một trường học, tiếp xúc với nhau nhiều nhất.
Lăng Vi lộ ra một nụ cười có chút gượng gạo: "Ta, chúng ta cũng mới không lâu."
Lâm Phong lườm: "Bớt nói đi, toàn chuyện không đâu."
"Có đôi khi là thế đấy, một lần thì lạ, hai lần thì quen ngay."
"Mọi người hãy thành thật với nhau mà đối đãi nha."
Lâm Phong nói rồi bắt đầu bận rộn công việc.
Ngày hôm sau.
Đúng như lời Lâm Phong, thực sự đã quen.
"Vivi, dáng người ngươi đẹp thật."
"Da Hồng Y tỷ đẹp quá, cứ như bột ngọc ấy, mịn cực."
"Không được sờ lung tung."
"Hì hì, Lâm Phong còn sờ soạng rồi, ta cũng muốn."
"A, ta bắt được rồi."
Trong phòng tắm, tiếng đùa giỡn liên tục vang lên, oanh oanh yến yến.
Một lát sau.
Lâm Phong mặc quần áo chỉnh tề, nhìn hai mỹ nữ tuyệt thế nói: "Nên làm chính sự rồi."
"Hồng Y tỷ, chúng ta đi làm việc trước đây."
Lăng Vi và Nhiễm Hồng Y vẫy tay một cái nói: "Chờ ta bận xong sẽ tìm ngươi tâm sự nha."
Hôm nay tương đương với 20 ngày.
Nên tình cảm Lăng Vi và Nhiễm Hồng Y nhanh chóng trở nên thân thiết.
Thêm cả nguyên nhân do Lâm Phong, hai nàng đều có một loại cảm giác gặp nhau hận muộn.
Nhiễm Hồng Y mím đôi môi đỏ mọng cười nói: "Được thôi Vivi."
Nhiễm Hồng Y dạo này tương đối rảnh rỗi, không cần phải trấn giữ Địa Quật.
Vậy nên có rất nhiều thời gian để tu luyện.
Hai nàng đã bàn bạc kỹ càng, khoảng thời gian này sẽ ở lại đây.
Chờ Sở Tiên Lam và hai tỷ muội trở về.
Vừa đủ một bàn đánh mạt chược.
Lâm Phong không biết Sở Tiên Lam hai nàng sẽ có biểu cảm gì sau khi biết chuyện này.
Nhưng nghĩ lại cũng không sao.
Hơn nữa, nếu trong lòng có gì thì cùng lắm giải thích một chút nha.
Lâm đô thành.
Một thời gian không đến, lâm cũng đại học đã sừng sững ở khu đông thành lâm đô.
Là trường đại học Địa Quật đầu tiên của loài người từ trước đến nay, quy mô lâm cũng đại học không tính là lớn.
Nhưng tuy chim sẻ nhỏ nhưng đủ cả ngũ tạng.
Bên ngoài lâm đô thành đã xếp thành hàng dài, tất cả đều là người đến làm kiểm tra nhập học 4.9 hạt nhân.
Dựa theo quy hoạch của Lâm Phong trước đó, lâm cũng đại học không cần phải gò bó như những trường học khác.
Nơi đây không có quy định thống nhất tuyển sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể đến, chỉ cần ngươi đủ điều kiện.
Hơn nữa, lâm cũng đại học không chia bốn niên cấp mà chỉ phân chia theo thực lực.
Ví dụ như có người tuổi không lớn lắm nhưng thực lực lại rất mạnh, thì có thể được đào tạo sâu ở các lớp học cấp cao hơn.
Hình thức này được Diệp Tôn tán thưởng không ngớt.
Thậm chí còn bắt đầu có ý định nhân rộng.
Cũng giống như Lâm Phong, rõ ràng là tân sinh nhưng đã có thực lực chém giết bá chủ đỉnh phong.
Vậy mà vẫn học chương trình học của tân sinh thì có hơi không phù hợp.
"Lâm thành chủ."
Ứng Trần từ đằng xa chạy tới vẻ mặt tươi cười: "Ngài cuối cùng cũng đến rồi."
Dạo gần đây Ứng Trần đã gần như bận đến mức muốn nôn ra máu.
Tần Chấn Sơn chỉ quan tâm quân đội, những chuyện khác bận cũng không giúp được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận