Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 1094: Điêu linh

"Chuyện này có phải hơi bất nhân không?" Lâm Phong lạnh giọng hỏi.
Tuy biết sự đã rồi, Lâm Phong hiểu rằng không thể thay đổi gì được nữa. Nếu luồng khói trắng này đã ký sinh trong ngọc bài linh hồn của mình, muốn đuổi nó đi là điều gần như không thể, hắn không muốn phí sức vào việc vô ích này. Nhưng, Lâm Phong không muốn mất quyền chủ động. Nếu nó ký sinh ở đây, tức là nó phải ở trong ngọc bài linh hồn của Lâm Phong thì mới tồn tại được. Vậy nên, Lâm Phong càng phải nắm quyền chủ động hơn, không thể để vật thể không rõ này tuyên bố chủ quyền.
"Bổn Tọa có thể ở nhờ trong cái ngọc bài rách nát của ngươi, ngươi nên đốt hương mà cảm tạ đi, nếu bản thể của Bổn Tọa còn..."
"Đừng nói nhảm nhiều như vậy, bây giờ ta đang bàn chuyện, ngươi không có bản thể, ngươi chỉ có thể sống nhờ trong ngọc bài linh hồn của ta. Nên, đừng có làm ra vẻ."
"Ngươi muốn ở nhờ trong ngọc bài linh hồn của ta, ta không phản đối, nhưng, ta cần phải làm rõ một số chuyện với ngươi."
"Nếu như ngươi không làm được, ta không thể để ngươi ký sinh trong ngọc bài linh hồn của ta." Lâm Phong không để luồng khói trắng kia nói hết lời, đã trực tiếp cắt ngang.
"Đồ hỗn hào không biết điều, Bổn Tọa ở được chỗ ngươi là phúc của ngươi."
"Nhớ năm xưa, Bổn Tọa khí phách biết bao, nếu không phải bị người khác ám toán, sao rơi vào cảnh này?" Luồng khói trắng kia có lẽ không ngờ Lâm Phong dám ăn nói như vậy với mình, nên tức giận nói.
"Ngươi năm xưa ra sao ta không biết, cũng không muốn biết."
"Chỉ là bây giờ ngươi sa cơ, chỉ có ký sinh trong ngọc bài của ta mới sống sót được, vậy nên thu lại cái vẻ tự cho mình là đúng của ngươi đi."
"Nếu không, ta có thừa biện pháp, tống ngươi ra khỏi ngọc bài." Nghe đến đây, Lâm Phong càng thêm kiên quyết ý định của mình, hắn tuyệt đối không được tỏ ra yếu thế. Nếu lúc này để luồng khói trắng chiếm thượng phong, sau này hắn rất có thể sẽ trở thành con rối của luồng khói này. Thế nên, Lâm Phong cố ý hù dọa.
"Hừ, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, được thôi, vậy ngươi có điều kiện gì? Nếu ký sinh trong ngọc bài này của ngươi, Bổn Tọa nghe xem điều kiện của ngươi là gì." Luồng khói trắng kia nghe Lâm Phong nói vậy trong lòng cũng có chút sợ hãi, dù sao ngọc bài này là của Lâm Phong. Nếu Lâm Phong thực sự có biện pháp đuổi nó ra, thì vào khoảnh khắc ánh sáng kia, nó sẽ tiêu tan thành mây khói. Bởi vậy, luồng khói trắng kia căn bản không dám mạo hiểm.
Lâm Phong nghe nó nói vậy, biết cách này của mình rất hiệu quả. Điều này cũng cho Lâm Phong biết, luồng khói trắng này cũng có thứ để sợ.
"Trước tiên ngươi phải nói cho ta biết, ngươi là gì, vì sao lại xuất hiện ở đây?" Lúc này, Lâm Phong rốt cuộc dần nắm lại quyền chủ động, hắn cũng cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền hỏi ra đáp án mà hắn muốn biết trong lòng.
Sau khi nghe luồng khói trắng nói về quá khứ của mình, Lâm Phong vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ luồng khói trắng này lại từng có những khoảnh khắc huy hoàng như vậy. Hóa ra, bản thân luồng khói trắng kia là Sư Vương ở vị trí trung tâm nhất bên trong vòng. Ở bên trong vòng vây đó, không ai có thể đánh thắng được nó, hơn nữa, nó dần dần tạo thành một hệ thống của riêng mình. Lấy nó làm trung tâm, bất kể là loài động vật nào sống xung quanh lãnh địa của nó đều phải triều cống nó.
Cuộc sống như thế kéo dài hơn trăm năm, vật đổi sao dời, những loài động vật xung quanh nó thay đổi hết đợt này đến đợt khác. Nhưng, vị trí trung tâm của nó vẫn không ai có thể thay thế được. Tuy rằng, liên tục có những kẻ đến thách đấu nó, nhưng tất cả đều trở thành vong hồn dưới vuốt của nó. Dần dần, một khoảng thời gian rất dài không có động vật nào dám đến thách đấu nó nữa.
Dù sao, những trận thách đấu kiểu này là trận sinh tử chiến, thắng làm vua thua thì chết, không có con đường nào khác. Vốn dĩ chuyện tranh giành địa bàn vốn dĩ tồn tại giữa các loài động vật, từ xưa đến nay đều lưu truyền như vậy. Nhưng, khi đến chỗ Sư Vương lại không thực hiện được, vị trí trung tâm này của nó là nơi tốt nhất, tài nguyên cũng là tốt nhất. Bất kể loài động vật nào cũng đều thích vị trí này, nhưng năng lực có hạn, không có bản lĩnh của Sư Vương nên không thể giữ được mảnh đất này. Bởi vậy, suốt một thời gian dài, Sư Vương không hề nhận được thư thách đấu, điều này khiến Sư Vương vô cùng nhàn nhã.
Bất quá, được lợi thì cũng có hại, không ai dám đến thách đấu Sư Vương nhưng dần khiến nó yên tâm, mất cảnh giác. Đến nỗi những loài động vật tiến cống cho nó, trong đó có một vài con hết sức ghen tị với bản lĩnh của Sư Vương. Chúng nghĩ cách đối phó với Sư Vương, đương nhiên chúng cũng không dám công khai hãm hại nó. Chỉ dám âm thầm giở trò trong thức ăn, cứ như vậy, đợi đến khi Sư Vương phát giác ra thì độc tố trong cơ thể đã lan khắp ngũ tạng lục phủ. Mà những kẻ bụng đầy ý đồ xấu kia cũng nhận thấy thời cơ không sai biệt lắm liền gửi chiến thư đến thách đấu Sư Vương.
Sư Vương biết mình không thể chiến đấu, nhưng Sư Vương cũng là một loài động vật có ý chí, nó không thể cứ để động vật xem thường mình. Hơn nữa càng không thể để động vật biết mình bị người khác hãm hại. Thế nên Sư Vương đã ứng chiến, vào ngày quyết chiến, Sư Vương dùng hết toàn bộ công lực, bắt trọn những kẻ đã hãm hại mình. Chỉ có điều, sau khi xử lý sạch những kẻ đó, Sư Vương cũng không cầm cự được nữa, nó đã dùng chút sức lực cuối cùng ép linh hồn của mình ra khỏi nội đan. Nó trước tiên nhập vào một cây đại thụ, nó cũng đang tìm kiếm một cơ thể ký sinh phù hợp. Nhưng vì nội đan của nó chứa đựng công lực quá mạnh mẽ nên những loài động vật khác căn bản không chịu nổi. Dù đã tìm rất nhiều cơ thể ký sinh, nhưng tất cả đều thất bại. Hơn nữa sau nhiều lần thử, Sư Vương cũng phát hiện, mỗi lần thử là công lực của nó lại suy yếu một chút, dù chỉ một chút thôi. Thế nhưng về lâu dài, Sư Vương cũng biết không thể chống đỡ nổi.
Vì vậy nó không dám tùy tiện thử nữa, chỉ có thể nhập vào trong Âm Dương quả. Chính là quả mà Lâm Phong thấy phát sáng đó, đây là đồ vật ký sinh phù hợp nhất mà Sư Vương tìm được. Trước khi gặp Lâm Phong, Sư Vương định cứ ký sinh ở trong Âm Dương quả này, đây là biện pháp cuối cùng trong vô vàn biện pháp. Thế nhưng, Sư Vương cũng biết đó không phải kế lâu dài, nó cần một vật vừa có thể bồi bổ linh hồn cho nó, vừa có thể đảm bảo sự an toàn cho nó. Bởi vì Âm Dương quả cũng là một loại thánh phẩm, nếu như có con vật nào đó ăn được quả Âm Dương đã chín thì công lực của nó nhất định sẽ tăng gấp bội. Không chỉ như vậy, Sư Vương bị nuốt vào thì không có cách nào khôi phục được tự do.
Bạn cần đăng nhập để bình luận