Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 1056: Không biết địch nhân

"Tốt lắm, tốt lắm, hiện tại chúng ta không cần rối rắm nhiều như vậy, ngươi nói còn nửa ngày nữa bọn họ sẽ đến chỗ này hết. Chúng ta cũng không thiếu chút thời gian đó, nói thật, nếu lúc này còn so đo thì đối với hai ngươi mà nói cũng chẳng có lợi lộc gì. Vậy nên chuyện này ta nghe theo ngươi. Chúng ta không cần rối rắm nhiều thế, còn một chuyện Ngưu Lão Bát, ta muốn hỏi ngươi một câu. Nếu trong thời gian này, Ngưu Tiểu Thất nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, thì có bao nhiêu khả năng là do bọn họ gây ra? Ngươi phải biết rằng chúng ta vào cái chốn rừng sâu núi thẳm này gặp phải những tình huống đều hết sức bất ngờ. Một lần còn mạo hiểm hơn lần trước, cho nên lúc này ta lo ngươi không bỏ xuống được Ngưu Tiểu Thất. Nếu thật sự là không yên lòng về hắn, chúng ta sẽ tìm biện pháp khác." Bởi vì Lâm Phong biết, Ngưu Lão Bát chắc chắn vô cùng lo lắng chuyện này, lo lắng đến mức nào thì hắn không nói rõ. Nhưng hắn chắc chắn Ngưu Lão Bát vô cùng quan tâm Ngưu Tiểu Thất, Ngưu Tiểu Thất đã bị bắt đi lâu như vậy rồi. Hơn nữa năng lực của Ngưu Tiểu Thất có hạn, nói không chừng hắn sẽ gặp phải chuyện gì. Thật khó nói, nếu hắn thực sự bị tra tấn khổ sở thì còn dễ, chỉ sợ nguy hiểm đến tính m·ạng. Nếu có chuyện nguy hiểm đến tính m·ạng, thì Ngưu Lão Bát chắc chắn sẽ nổi điên. Mặc dù Ngưu Lão Bát không biểu hiện sự bốc đồng ra, nhưng những hành động gần đây đã bộc lộ sự bối rối, lo lắng trong lòng hắn. "Thực ra ta cũng không biết phải nói với ngươi thế nào, nhiều lúc, ta không biết bọn chúng bắt cóc Ngưu Tiểu Thất rốt cuộc để làm gì, nhiều khi ngươi cũng biết đấy. Năng lực của Ngưu Tiểu Thất không mạnh, trước đây ta nghĩ vậy, năng lực của bọn chúng cũng chẳng hơn gì. Nên mới bắt Ngưu Tiểu Thất đi, ai da, cũng không biết Ngưu Tiểu Thất giờ ra sao rồi. Nhưng ta tin rằng chúng sẽ không dễ dàng muốn lấy mạng Ngưu Tiểu Thất, nếu thật sự chúng muốn giết Ngưu Tiểu Thất," "Về sau kết quả ra sao thì chẳng ai nói rõ được, chúng làm việc cẩn thận vậy, không thể làm ra chuyện điên rồ đó." Nghe Ngưu Lão Bát nói vậy, Lâm Phong cũng bớt lo đi phần nào. Nếu lúc này Ngưu Lão Bát vẫn còn rối rắm chuyện này thì đường phía sau chắc chắn vô cùng gian nan. Không nói đâu xa, nếu hắn cứ lo lắng cho Ngưu Tiểu Thất thì phải thật sự nghĩ biện pháp cho Ngưu Tiểu Thất mới được. Bây giờ Lâm Phong thật sự ở thế môi hở răng lạnh, bên này thì phải đối mặt với đại xà. Còn bên kia thì huynh đệ vào sinh ra t·ử của Ngưu Lão Bát đang gặp nguy hiểm, tuy không biết sự việc họ đối mặt có phải do cùng một nhóm người gây ra hay không. Thế nhưng, bây giờ toàn bộ sự tình đều đổ lên đầu Lâm Phong phải hoàn thành, bởi một người thì bị trọng thương, một người thì đang hồi phục. Nếu tình huống như vậy, mà Lâm Phong không ra mặt thì họ sẽ gặp tai họa ngập đầu. Tất nhiên, cái gọi là nguy hiểm đến bây giờ, Lâm Phong vẫn chưa biết rõ là ai gây ra, bởi đối phương chưa hề xuất hiện. Hơn nữa, người mà Lâm Phong gặp trước kia rốt cuộc là người như thế nào? Có phải là người mà đại xà nói là người yếu nhất và không có năng lực gì hay không? Hơn nữa hắn chắc chắn có t·h·ủ đ·o·ạ·n, nhưng mà hắn có thủ đoạn, nhưng hắn dường như không có ý định ra tay với ai cả. Có lẽ vì lúc Lâm Phong cứu chữa hắn, giúp hắn trị thương nên hắn mới ở bên cạnh Lâm Phong. Nếu hắn muốn ra tay, hắn đã hoàn toàn có cơ hội rồi, cho nên lúc này Lâm Phong nhận định rằng, chuyện đại xà nói về cơ bản là có sự sai lệch. Còn tình trạng thật sự thế nào thì phải gặp mặt trực tiếp để nói cho rõ. Nhưng đối phương lại không muốn như vậy, chuyện này biết giải thích thế nào cho người ta hiểu, hay làm thế nào để giao phó cho xong đây? Cho nên hiện tại Lâm Phong cũng hết sức củ kết rối rắm, đám người này nhát như chuột vậy. Đám người này năng lực vô cùng mạnh, về mọi mặt mà nói nếu như không gặp mặt trực tiếp, thì không thể biết rõ ai đúng ai sai trong chuyện này. "Chẳng lẽ ngươi ở cái chốn rừng sâu núi thẳm này lâu như vậy rồi mà không biết chỗ này có thứ gì hấp dẫn người sao? Tất nhiên, ngàn vạn lần đừng nói với ta là nội đan của động vật các ngươi, hay là t·hi t·hể, những thứ này chỉ có tác dụng với một số cường giả thôi. Còn với người bình thường thì họ căn bản không có khả năng đạt được. Còn cường giả trong mắt ngươi thì chưa chắc đã là cường giả thật sự đối với ta. Vì bọn họ, nếu có cường giả thật sự thì đã không thể ở nơi này lâu như vậy rồi." "Vậy nên hiện tại ta chỉ muốn biết mục đích họ đến chốn rừng sâu núi thẳm này là gì? Là tìm k·i·ế·m b·ả·o t·àng hay là tìm cái gì?" Nhân lúc còn chặn cửa, Lâm Phong muốn hỏi đại xà xem trong chốn lão lâm này, rốt cuộc có chuyện gì thu hút mọi người đến đây tìm k·i·ế·m. Nếu thật sự có vấn đề gì thì Lâm Phong cũng dễ giải quyết, nhưng đến bây giờ vẫn không biết mục đích của bọn họ là gì thì làm sao mà điều tra đây? Nếu còn truy xét tiếp thì tối thiểu phải có mục tiêu chứ, đầu tiên phải hỏi xem mục đích đám người này đến đây là gì. Là nhắm vào Lâm Phong, hay là nhắm vào nội đan của động vật, hoặc là nhắm vào b·ả·o t·àng? Không giải quyết được những vấn đề này, thì ai biết mục đích đến chỗ này của người ta là gì đâu? "Nếu ta không đoán sai, thì mục đích họ đến nơi này là tìm một vật. Mà ta đoán, nếu ta không nhầm, chính là cái vật mà ngươi đã lấy được." "Vật kia, nếu bị người ta có được thì chắc chắn có thể khiến người ta p·h·á c·u·ồ·n·g, chỉ là ngươi không p·h·á c·u·ồ·n·g thôi." Lúc này, nghe đại xà nói vậy, Lâm Phong thật sự hơi bối rối không biết nói gì. Nếu đúng như lời đại xà nói, vậy chẳng phải vô tình mình đã lấy được cái Ngọc Bài kia sao. Đó có thể là thứ mà đám người này đang tìm kiếm, vậy thì thật không còn gì để nói. Nhìn chung chuyện này Lâm Phong cũng không cho rằng mình nên suy xét, nguyên nhân là vì Ngọc Bài đó thật sự do mình vô tình mà có được. Nếu đám người kia vì nó mà đến, vậy chẳng phải mình đã vô tình vớ được món hời lớn rồi sao. "Chuyện này ta cảm thấy không đơn giản như vậy, sao bọn họ có thể vì cái vật này mà đến? Nếu như bọn họ thật sự vì vật này mà đến, vậy bọn họ chắc chắn là người của dị tộc." "Không thể nói là người bình thường, vì người bình thường không biết gì về vật này, ta có được vật này cũng chỉ là do vô tình, lẽ nào ngươi không rõ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận