Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 215: Nhân Tộc Hoàng Giả xuất thế! (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

"Phong trấn thủ biết ngài đã tới, để ta đưa ngài đi họp." Lý Hổ nói.
Lâm Phong gật đầu.
Trần Nhị Đản cùng những người khác nghe vậy vội tránh ra một lối đi. Mọi người đều nhìn theo Lâm Phong rời đi.
"Ta quyết định, ngày mai sẽ chuyển tới!" Trần Nhị Đản hưng phấn nói: "Ta muốn giành lấy suất vào ở đầu tiên!"
Tuy rằng lâm đô thành đã xây xong, nhưng vẫn chưa chính thức đi vào hoạt động. Mấy ngày nay, chỉ có một số người nghe ngóng rồi chạy tới xem xét. Trước đó Diệp Tôn và Phong Mãn Cung đã đăng thông báo. Sẽ trao một số suất vào ở lâm đô thành. Dù sao thì Địa Quật thành trì không thể so với bên ngoài, sẽ tiến hành sàng lọc nghiêm ngặt về thực lực, thân phận, quá khứ, tính cách, thiên phú, v.v... Hơn nữa, còn có thể nuôi một khu vực lớn ở vòng ngoài lâm đô thành cho cư dân rèn luyện. Thông báo này vừa đưa ra đã thu hút sự chú ý của mọi người. Trong lòng đất linh năng càng dồi dào, là một bảo địa tu luyện. Cộng thêm việc Ma Đô Địa Quật giờ đã thái bình, lại có dị thú Địa Quật chân chính để giết, hầu như ai cũng muốn tới.
"Xí, chỉ với cái dị năng cấp E của ngươi mà cũng đòi có suất sao?"
"Đúng đó, có thể ngẫu nhiên đến nơi này đã tốt lắm rồi."
"Phải đó, ta cảm thấy mỗi lần sau khi luyện tập mệt mỏi được nghỉ ngơi ở lâm đô thành cũng tốt lắm."
Ngoài khu vực ở vĩnh viễn và các phúc lợi ra, lâm đô thành còn có một vài khu vực tạm thời giống như căn cứ. Các hoạt động giao dịch, mua bán, nghỉ ngơi, điều dưỡng đều đầy đủ.
Dưới sự dẫn đường của Lý Hổ, Lâm Phong tới khu trung tâm lâm đô thành. Ngay lập tức một tòa kiến trúc tráng lệ đập vào mắt. Đây chính là Thành Chủ Phủ của Lâm Phong.
"Sao ta có cảm giác người nhiều hơn không ít?" Lâm Phong tùy ý cảm nhận, phát hiện xung quanh có thêm không ít binh lính. Ngoài ra, trong thành chủ phủ cũng có một vài khí tức cường giả tương đối ẩn mình.
"Lâm thành chủ, ngoài những người vốn là của quân đoàn Thần Phong 2, Thánh Vũ Hậu đại nhân và Phong trấn thủ còn rút thêm một số người tới đây." Lý Hổ nói: "Hiện tại, số quân trú đóng thường ngày ở toàn bộ lâm đô thành là 1 vạn người."
"Đội vệ Thành Chủ Phủ có 2000 người, đều là tinh nhuệ."
Lâm Phong gật đầu. Xem ra Diệp Tôn và Phong Mãn Cung vẫn rất để ý.
Vào phòng nghị sự, Phong Mãn Cung, Tần Chấn cùng những người khác đã ở đó.
"Đồ đệ đến rồi!" Phong Mãn Cung cười híp mắt nói: "Mau ngồi đi, đang chờ ngươi đó."
"Lâm thành chủ." Tần Chấn Sơn cùng những người khác chào Lâm Phong.
Sau khi Lâm Phong ngồi xuống, Phong Mãn Cung nói: "Vị này là viện trưởng Ứng Trần của đại học viện Ma Đô chúng ta."
"Ngài thấy thế nào về việc để viện trưởng Ứng làm Phó Thành Chủ thứ nhất của lâm đô thành, ông ấy là cường giả đời trước đấy."
Lâm Phong nghe vậy thì hai mắt sáng lên. Các đại võ giáo đều có chức viện trưởng, trách nhiệm chính của họ là bảo vệ trường học, chống lại kẻ thù bên ngoài. Những vị viện trưởng này đa phần đều là phó hiệu trưởng hoặc chủ nhiệm cấp đạo sư đã lui xuống. Ứng Trần là một trong số đó. Thực lực của Ứng Trần đã đạt tới cấp bậc Đại Tông Sư ngũ tinh. Dị năng bên ngoài là A cấp loại bản thể Linh Thần Đồng. Dị năng này tác dụng trong thực chiến hơi kém, nhưng lại rất có ý nghĩa về chiến lược. Linh Thần Đồng có thể nhìn cực xa, hơn nữa còn phân biệt được một số năng lực huyễn hình. Chỉ cần có Linh Thần Đồng của Ứng Trần ở đây, thì sẽ không thể có chuyện dị thú biến thành người trà trộn vào.
"Có viện trưởng Ứng trấn thủ, lâm đô thành sẽ càng thêm vững chắc." Lâm Phong nói.
Ứng Trần nghe vậy vội vàng đứng lên nói: "Lâm thành chủ khách khí rồi." Vẻ bề ngoài của ông trông như một ông lão hơn 70 tuổi, nhưng thực chất đã hơn 200 tuổi. 80 năm trước, Ứng Trần vẫn còn là hiệu trưởng phụ trách hệ bản thể. Kinh nghiệm tác chiến phong phú, lại vô cùng quen thuộc với Địa Quật.
"Còn đây, vị Phó Thành Chủ thứ hai, là Tần Đô Thống." Phong Mãn Cung nói.
Tần Chấn Sơn vốn phụ trách sự vụ quân trú đóng căn cứ Địa Quật Ma Đô. Kinh nghiệm mang quân đánh giặc của ông, nhất là đánh những trận lớn rất phong phú, đương nhiên cũng là một ứng cử viên phù hợp. Lâm Phong thầm tán thưởng, hai vị Phó Thành Chủ này đều được chọn rất tốt. Lập tức Phong Mãn Cung lại nói cho Lâm Phong nghe về tình hình quân trú đóng ở lâm đô thành. Các người phụ trách trong quân trú đóng cũng lần lượt gặp mặt làm quen với Lâm Phong. Sau đó, Lâm Phong cùng mọi người thảo luận về một loạt các chế độ. Hiện tại nội tình của Lâm Phong vô cùng phong phú, trong các hạng mục khen thưởng và xử phạt của lâm đô thành, Lâm Phong căn cứ theo ý kiến của mọi người mà thêm vào một số suy tính của mình. Theo dự định của Lâm Phong, nếu là thành trì của mình, thuộc hạ của mình, thì nhất định phải gắng sức phát triển. Nhất là những hạt giống tốt, càng phải bồi dưỡng mạnh.
Buổi họp này kéo dài chừng 2 canh giờ mới kết thúc. Trước đó, vì Lâm Phong không ở đây, nên rất nhiều việc không thể quyết định được. Mà bây giờ, đã định ra được những chuyện quan trọng. Còn những việc khác thì giao cho Phó Thành Chủ thứ nhất Ứng Trần lo liệu.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Lâm Phong cùng Phong Mãn Cung cùng nhau về lại đại học Ma Đô.
"Hiệu trưởng, đây có một chút đồ cho ngài." Lâm Phong lấy ra một phần đồ đã chuẩn bị trước. Lần này hắn thu hoạch vô cùng phong phú, còn vượt xa lần ở Nguyên Thủy Bí Cảnh. Hơn nữa, chất lượng lần này còn cao hơn. Trong đó có không ít thứ hữu ích đối với cấp bậc của Phong Mãn Cung. Trong lòng Lâm Phong, Phong Mãn Cung cũng là người của mình. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này ông ấy cũng đã bận rộn rất nhiều cho lâm đô thành. Cho nên, hắn đã sớm chuẩn bị xong một gói quà lớn thuộc về Phong Mãn Cung.
Phong Mãn Cung ngẩn ra một lát, rồi vui mừng khôn xiết. Ông không có mặt dày như Lăng Vi. Cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu.
"Ta đi, xương chúa tể!" Phong Mãn Cung nhìn xuống, đồng tử hơi co lại: "Đồ đệ, cái này, cái này ngươi lấy đâu ra vậy?"
"Chân Hồn tinh! Tê, vật này ta nhớ chỉ có chúa tể mới có thể sinh ra a!!"
Phong Mãn Cung sợ ngây người, những thứ Lâm Phong cho đều là những thứ ông ấy đang cần gấp mà lại không có được! Những thứ này, thậm chí còn có thể giúp ông đột phá lên Vương Giả cảnh giới! Đến lúc đó, Phong Mãn Cung ông đây cũng là một Vũ Hầu! Trong chốc lát, hô hấp của Phong Mãn Cung cũng trở nên có chút dồn dập. Ông hận không thể hỏi một câu là còn nữa không?
Lâm Phong cười híp mắt đang định nói thì đột nhiên một tiếng nói trong trẻo, không linh vang lên, sau một khắc toàn bộ bầu trời đồng thời biến thành màu vàng! Một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn, uy nghiêm, thần bí tràn ngập mỗi tấc đất. Dưới khí tức này, Lâm Phong và Phong Mãn Cung đều có cảm giác da đầu tê dại.
"Đây là..." Phong Mãn Cung bị chấn động đến ngây người. Lẽ nào trong nước có thiên địa dị biến gì xảy ra sao?
"Thành hoàng!" Trong mắt Lâm Phong tinh quang lóe lên, đột ngột nói.
"Cái gì!" Vừa dứt lời, sắc mặt của Phong Mãn Cung liền biến đổi lớn. Sau một khắc, ông vui mừng như phát điên.
Ngay lúc này, một đạo hư ảnh thông thiên xuất hiện ở nơi cực xa. Hư ảnh này tựa như Thần Minh Viễn Cổ, đạp trời mà đến. Trong đôi mắt của hư ảnh càng mang theo khí phách nhìn xuống thiên hạ. Trên bầu trời, còn có hư ảnh Kim Long xoay quanh, nhật nguyệt vào thời khắc này đều bị chiếu rọi thành màu vàng, thể hiện vẻ thần uy cái thế.
"Ầm ầm!" Theo hư ảnh đến, đất trời rung động. Nhưng lại không phải loại kịch liệt mà trái lại rất linh thiêng.
"Vút vút!" Từng đạo thân ảnh cường giả vụt lên không trung. Có Tần Liệt ngự đô, có Nam Sơn trấn thủ nghiêm nghị ở Thiên Sơn, có thích Hạo Nguyệt trấn thủ Tây Hải, v.v...
"Hoàng, Hoàng Giả..." Tần Liệt kinh hãi thần sắc rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận