Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 262: Người so với người, ném người chết (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 262: Người so với người, tức c·h·ết người (cầu hoa tươi cầu buff kẹo)
Lời vừa nói ra, Sở Thiên Dương, Liễu Thanh Mi, Nghiêm Thiên Sơn, Lộc Thiên, Tần Liệt cùng với Cung Thanh Vũ đồng thời nhìn về phía Lâm Phong. Bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc là vật gì có thể khiến cho bọn họ mở mang tầm mắt. Vương Quyền chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm Lâm Phong. Hôm qua Diệp Tôn đã nói trước với Vương Quyền về việc này. Lúc đó cao hứng khiến Vương Quyền hận không thể lập tức g·iết tới. Với thành tựu thống ngự bộ đội Võ Hầu trong nước, Vương Quyền quá rõ ý nghĩa của Thời Quang Thiên Chung. Cũng vì vậy, suốt đêm cùng Diệp Tôn mấy người thương lượng việc chọn nhóm người đầu tiên. Sáu người này, thực chất đều có hàm nghĩa và dụng ý bên trong. Không phải tùy tiện lựa ra. Trong sáu người, Tần Liệt cùng Cung Thanh Vũ đều là Bán Bộ Vương Giả. Hai người cách Vương Giả đã rất gần, chỉ cần có Thần Vương kết tinh là có thể đột phá ngay. Còn Sở Thiên Dương bốn người, cũng đều là Đại Tông Sư đỉnh phong, rất nhanh có thể đạt đến Bán Bộ Vương Giả.
“Các vị tiền bối, đây đều là Thần Vương kết tinh, đủ cho mọi người đột phá.” Lâm Phong đầu tiên là lấy ra Thần Vương kết tinh nói.
“Ngọa Tào, nhiều như vậy sao!” Sở Thiên Dương nhíu mày. Nếu có Thần Vương kết tinh, hắn tùy thời có thể tiến vào Bán Bộ Vương Giả. Đến lúc đó có cơ duyên, có thể một năm là có thể thành vương. Những người khác cũng lộ vẻ mặt vui mừng liên tục. Lần này Lâm Phong lấy ra 1000 Thần Vương kết tinh, đủ cho 6 người sử dụng.
“Lâm Phong, vật này quá trân quý, ngươi giữ cho mình dùng lâu hơn đi.” Sở Thiên Dương lập tức nói. Dù sao, số lượng Thần Vương kết tinh dự trữ của Nhân tộc cũng chỉ có 50 cái. Ngươi không nhìn lầm đâu, tổng cộng có 50 cái thôi. Mà Lâm Phong lập tức lấy ra nhiều như vậy, Sở Thiên Dương cho rằng Lâm Phong đã đem hết của cải ra ngoài.
“Khụ khụ, ta còn có.” Lâm Phong nói. Hắn cũng chẳng để ý, vì dù sao số này còn cần chia cho người khác.
"Lâm thành chủ có đại nghĩa, Nghiêm Thiên Sơn bội phục!" Nghiêm Thiên Sơn thầm nói.
“Đúng vậy a!” Tần Liệt cũng cảm thán một câu.
“Thật sự là không so thì không biết, vừa so đã không thể nhìn.” Cung Thanh Vũ thần tình phức tạp nói. Mấy ngày trước hắn cũng lẻ loi một mình đi Địa Quật một chuyến. Kết quả 2 tiếng đồng hồ đã bị 2 chúa tể đuổi chạy về. Vất vả 2 tiếng đồng hồ, kiếm được 1kg Ngự Thiên Thạch. Cái này...Thật đúng là người so với người tức c·h·ết người mà.
Lâm Phong cười không nói, tiếp đó lấy ra Thời Quang Thiên Chung. Sau một khắc, sáu người Sở Thiên Dương ngây ra một lúc. Chợt Cung Thanh Vũ nheo mắt: “Vật ấy… dường như ẩn chứa một tia thời gian.”
“Chí bảo thuộc tính thời gian!” Đồng tử của Tần Liệt hơi co lại lập tức hít một hơi: “Cái này chẳng lẽ là chí bảo thuộc tính thời gian sao?”
Lâm Phong gật đầu: “Các vị tiền bối, đây là Thời Quang Thiên Chung.”
“Năng lực cụ thể, đại gia mời xem.” Nói xong, hắn vận chuyển Linh Năng trong cơ thể. Ngay sau đó, Thời Quang Thiên Chung nhỏ bằng trái bóng rổ trong nháy mắt biến thành ngân quang lấp lánh, trông thông linh và thần bí hơn.
“Ông!” Bỗng một vầng sáng bạc bao phủ phạm vi trăm mét đột nhiên xuất hiện. Khi đám người Sở Thiên Dương bị vầng sáng bao phủ trong khoảnh khắc, Vương Quyền k·í·c·h ·đ·ộ·n·g. Đã biết là một chuyện, nhưng tự mình lĩnh hội lại là một chuyện khác. Thế nhưng Vương Quyền không tiện quá k·í·c·h ·đ·ộ·n·g. Bởi vì nơi này có nhiều người. Nếu như chỉ có Lâm Phong và Diệp Tôn, Vương Quyền đã sớm k·í·c·h ·đ·ộ·n·g nhảy dựng lên rồi.
“Cái này, cái này, cái này…Ta, ta, tại sao ta cảm giác thời gian chậm lại!” Tròng mắt của Lộc Thiên gần như lồi ra.
“Không sai, tốc độ dòng chảy thời gian trong vòng quang hoàn chậm đi 20 lần.” Diệp Tôn cực kỳ thích thú dáng vẻ r·u·ng động của mọi người: “Nói cách khác, tu luyện 20 ngày ở trong vòng quang hoàn, thì ở bên ngoài chỉ mới qua 1 ngày.”
“Tê!” Nhất thời, các loại âm thanh hít khí lạnh ngược vang lên liên tục. Nghiêm Thiên Sơn, gã hán tử khôi ngô này chỉ cảm thấy da đầu tê rần. Loại vật này, không phải chỉ tồn tại trong truyền thuyết sao? Có vật này, vậy chẳng phải loài người sao?
“Ha ha ha, thật tốt quá!” Sở Thiên Dương hưng phấn mà râu mép dựng lên: “Nhân Tộc muốn thịnh vượng!”
“Không sai, ngày Nhân Tộc đại hưng không xa!” Liễu Thanh Mi cao hứng cười tít mắt. Còn Tần Liệt, vị Ngự Đô này mặt đỏ bừng, k·í·c·h ·đ·ộ·n·g trong lòng không thôi.
Khóe miệng Vương Quyền đã sắp không thể khép lại được. Hắn không ngừng tự nói với mình, phải rụt rè, ngươi là Quân Vũ Hầu cơ mà. Phải nghiêm túc. Nhưng sao khó quá...
"Lão Diệp, thứ này so với ngươi hình dung có thể thần kỳ hơn nhiều!" Vương Quyền cười toe toét nói: "Thật tốt, thật tốt a!" Nói xong bắt đầu tu luyện.
Một màn này làm Cung Thanh Vũ và Nghiêm Thiên Sơn mắt chữ O miệng chữ A. Quân Vũ Hầu đại nhân luôn luôn nghiêm túc, lo nghĩ cho nước cho dân, không hề lộ ra vẻ mặt vui vẻ. Hôm nay lại có vẻ thẳng thắn cùng khác lạ như vậy?
“Đều nhìn ta làm gì, tu luyện đi, đừng lãng phí!” Vương Quyền nhíu mày.
“Đừng lãng phí?” Lâm Phong nghe buồn cười. Đồ chơi này không có tiêu hao gì, chỉ chút Linh Năng kia có thể bỏ qua không tính.
“Hôm nay mọi người cứ ở đây 2 ngày.”
“Sau 2 ngày, ta hi vọng 6 người các ngươi đều là Vương Giả!” Diệp Tôn vừa cười vừa nói.
“2 ngày thì nhiều quá rồi.” Lộc Thiên cười đến mức mắt cũng tít lại. 2 ngày chính là 40 ngày. Có nhiều Thần Vương kết tinh như vậy, thực sự không cần đến 40 ngày.
“Cái lão tiểu tử Phong Mãn Cung kia mỗi ngày vênh váo trước mặt chúng ta.” Sở Thiên Dương cười hắc hắc: “Mấy hôm trước còn nói lần bế quan này thế nào cũng thành vương, hừ hừ, chờ hắn xuất quan, bọn ta có thể đều đã là Vương Giả rồi.”
“Ha ha, đến lúc đó biểu hiện trên mặt tên kia chắc chắn rất thú vị!” Lộc Thiên hưng phấn nói.
“Không sai, ha ha ha.” Vừa nghĩ đến cảnh Phong Mãn Cung chạy tới khoe khoang, kết quả phát hiện mọi người đều đã thành vương, Sở Thiên Dương cũng cảm thấy một hồi khoái trá. Vô cùng khoái trá.
Rồi, mọi người lần lượt nhận 100 miếng Thần Ngọc kết tinh. Với những Đại Tông Sư đỉnh phong như Sở Thiên Dương bọn họ, 30 miếng là hoàn toàn đủ để tiến vào Bán Bộ Vương Giả. 70 miếng còn lại dùng để đột phá. Lâm Phong sắp xếp rất rõ ràng. Còn Tần Liệt cùng Cung Thanh Vũ, hai vị nửa bước vương giả, có lẽ có thể tiến thêm một bước đến một Tinh Vương giả.
Vòng thời gian của Thời Quang Thiên Chung bao trùm khoảng trăm mét. Diện tích này cũng không nhỏ. Cho nên mọi người tùy ý tìm một vị trí rồi vui vẻ ngồi xuống. Dáng vẻ đó làm Lâm Phong nhớ đến những năm tháng cuối năm lĩnh lương của anh em công nhân ngày trước. Ừm, cái tinh thần vui vẻ đó là giống nhau.
Vương Quyền nhìn Lâm Phong nói: “Lâm Phong, ngày hôm qua bọn họ đều muốn thưởng cho ngươi, ta không thể keo kiệt.”
Lời vừa nói ra, hai mắt Lâm Phong tỏa sáng. Trong Tứ đại Võ Hầu thời đại, chiến lực của bốn người Vương Quyền là ngang nhau. Trừ phi sinh tử chiến, bằng không không ai biết ai lợi hại nhất. Mà Vương Quyền chưởng quản quân đội, khí sát phạt tối mạnh. Thứ hắn ẩn giấu chắc chắn cũng không kém. Vương Quyền nói xong, mở tay trái ra.
"G·i·ế·t..."
Một luồng sát khí như có như không từ lòng bàn tay truyền ra. Sau một khắc, một sát ý đỏ như ngọn lửa ngưng tụ lại.
“Đây là Thập Phương Chiến Ý của ta, ngươi hấp thụ đi, sau này đối chiến dị thú có thể phát huy tác dụng áp chế.” Vương Quyền nói.
Hai mắt Lâm Phong tỏa sáng. Thứ này tương đương với một buff giảm sức mạnh a, lợi h·ạ·i!
“Thập Phương Chiến Ý của lão Vương ngay cả ta cũng ghen tị.” Diệp Tôn nói: “Trong mấy người chúng ta, số lượng dị thú mà lão Vương g·iết là nhiều nhất, Thập Phương Chiến Ý của hắn đối với dị thú có hiệu quả khắc chế không kém Lôi Nguyên Tố dị năng của ngươi đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận