Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 182: Có chút lão gia hỏa hư tích cực kỳ (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 182: Có chút lão già hư hỏng rất tích cực (cầu hoa tươi cầu buff kẹo ) Giải đấu tân sinh do các trường thay phiên nhau đăng cai.
Lần trước ở đại học Văn Châu, năm nay đến lượt đại học Ma Đô.
Theo thể thức thi đấu, tứ đại võ giáo đều cử 6 tuyển thủ, các trường khác cử 2 tuyển thủ.
Tổng cộng có 512 người tham gia.
512 người này đại diện cho trường của mình để tranh tài, vì phân chia tài nguyên của trường vào năm sau, danh dự cá nhân, các loại cạnh tranh khác.
Mấy ngày trước, kết quả tuyển chọn của đại học Ma Đô cũng đã có.
Thứ tự là hai chị em Sở Tiên Lam, Trần Mộc Dương, Tề Khang, Cam Ninh và Tiêu Chiến.
512 người sẽ tiến hành đấu loại trực tiếp theo cặp, người thắng đi tiếp, người thua bị loại.
Sau chín vòng quyết đấu sẽ chọn ra quán quân, trở thành Tân Nhân Vương năm đó.
Trong khoảng thời gian này Lâm Phong vẫn luôn bế quan, không mấy để ý đến giải đấu tân sinh.
Chỉ biết là hai chị em Sở Tiên Lam được chọn vào danh sách sau đó thì rất cao hứng.
Hôm nay chính là lễ khai mạc giải đấu tân sinh.
Sau lễ khai mạc sẽ là vòng đấu đầu tiên.
Khi Lâm Phong từ trong Võ Thần Tháp đi ra quảng trường thì thấy ở đây đã dựng 20 cái lôi đài khổng lồ.
Xung quanh lôi đài, khán giả có chừng 5 vạn người.
Các đội cổ vũ của các trường và fan hâm mộ của tuyển thủ đều đang la hét.
Lễ khai mạc còn chưa bắt đầu mà không khí đã nóng lên.
Lâm Phong biết, trong nửa tháng trước đó, bên ban tổ chức đã tạo tiếng vang lớn.
Khi các trường kết thúc tuyển chọn, hiệu ứng này đạt đến đỉnh điểm.
"Lâm Phong."
Vừa vào hậu trường, Lăng Vi đã tất tả chạy tới.
Thấy Lâm Phong đến, Lăng Vi vội vàng tiến lên nói: "Ngươi cũng đến đấy à, ta còn tưởng ngươi không làm khách quý nữa chứ."
Lâm Phong nhún vai: "Tu luyện hơi nhập tâm."
Hôm nay Lăng Vi mặc bộ đồ công sở điển hình.
Áo sơ mi trắng phía trên, váy ngắn xám bên dưới.
Tóc dài búi cao trông rất năng động.
"Lát nữa lễ khai mạc bắt đầu ngươi cứ theo hiệu trưởng Phong họ ngồi ở hàng ghế đầu, lúc đó xem là được."
Lăng Vi nói: "Ngoài ra, theo sắp xếp, người chủ trì sẽ mời ngươi lên sân khấu phát biểu."
"Còn phải phát biểu nữa?"
Lâm Phong cau mày.
"Vốn dĩ theo quy củ năm trước, đều là Tân Nhân Vương phát biểu."
Lăng Vi nói: "Ngươi là Tân Nhân Vương, lại là tân sinh, ngươi không nói thì chẳng lẽ để ta nói chắc?"
Lâm Phong gật đầu.
Đã đến đây rồi thì cứ an tâm thôi.
Hơn nữa, cũng là để cho hai chị em có thêm động lực.
"Vậy có muốn bây giờ ta đi chuẩn bị bản nháp bài phát biểu cho ngươi không?"
Lăng Vi hỏi.
"Không cần trang trọng thế chứ?"
Lâm Phong hỏi. "Ta tùy hứng là được mà!"
"Cũng được."
Lăng Vi gật đầu: "Ta ra ngoài lo liệu chút việc đã."
Nói rồi vội vã rời đi.
Là chủ nhiệm cấp đạo sư, Lăng Vi phải phụ trách rất nhiều việc.
Lâm Phong đi dạo xung quanh, thấy Phong Mãn Cung, Sở Thiên Dương đã ở trong phòng khách VIP nghỉ ngơi.
Thấy Lâm Phong đến, Phong Mãn Cung vui vẻ nói: "Đồ đệ đến rồi."
Trong phòng khách VIP còn có Viêm Cực Thiên, Lộc Thiên và Liễu Thanh Mi.
Ngoài ra còn có Sở Thiên Dương.
"Đồ đệ, mấy hôm nay thế nào rồi?"
Phong Mãn Cung quan tâm hỏi: "Tu luyện thì tốt, nhưng mà phải biết kết hợp lao động và nghỉ ngơi."
"Với thực lực của ngươi bây giờ đã mạnh hơn tân sinh nhiều rồi, không nên gấp gáp."
Lâm Phong cau mày.
Cái lão già này, giả vờ ngây thơ hả?
Quả nhiên, Viêm Cực Thiên mấy người cười phá lên.
Lộc Thiên thì lẩm bẩm: "Lão Phong, ở đây không có người ngoài, ngươi thích thì cứ nói thẳng ra đi."
"Đúng đó, ai mà không biết đức hạnh của ngươi!"
Viêm Cực Thiên liếc nhìn Phong Mãn Cung với vẻ khó chịu.
"Khụ khụ, các lão già các ngươi quá đáng rồi."
Phong Mãn Cung cười híp mắt nói: "Ta dặn dò đồ đệ nhà ta sao lại không được?"
"Hơn nữa, các ngươi có phải là không có đồ đệ đâu."
Phong Mãn Cung vừa mới đột phá Bán Bộ Vương Giả, tâm tình rất tốt.
Nghe Phong Mãn Cung nói xong, Liễu Thanh Mi tức giận uống nước.
Ngược lại thì Sở Thiên Dương gác chân, vuốt râu, vẻ mặt bình thản.
Tuy Lâm Phong không phải người của đại học Đế Kinh nhưng là con rể hắn mà!
Còn gì sướng hơn chuyện này nữa?
Nghĩ đến đây, Sở Thiên Dương nhịn không được mà nhếch miệng cười.
Các ngươi cứ ghen tị đi!
Tốt nhất là hãy công kích Lão Phong thật mạnh vào, dạo này hàng này sau khi đột phá hơi bị điên rồi.
"Lâm Phong, hôm nay thật đúng là dịp tốt, con gái ta cũng từng là Tân Nhân Vương, cũng nên tới góp mặt chứ."
Lộc Thiên cười ha hả: "Chốc nữa các cháu làm quen một chút."
Con gái Lộc Thiên tên là Lộc Kỳ.
Hiện tại là sinh viên năm hai đại học Giang Nam, đúng là một thiên tài.
Lâm Phong cũng từng nghe qua chuyện này.
Lâm Phong đoán chừng năm sau chiến dịch Thiên Vương Sơn, Lộc Kỳ có thể chiếm được một vị trí.
"Khụ khụ!"
Lộc Thiên vừa dứt lời thì Sở Thiên Dương ho khan mấy tiếng.
Hơn nữa ánh mắt nhìn Lộc Thiên không mấy thiện cảm.
"Có vài lão già đầu óc không tỉnh táo, lỡ lời rồi."
Sở Thiên Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiểu Lâm à, mĩ nhân kế không thể không phòng nha."
"Lão Sở ông có ý gì hả!"
Lộc Thiên mặt đầy hắc tuyến: "Những người trẻ tuổi giao lưu với nhau, có thêm bạn bè chẳng phải tốt sao?"
"Đúng đó, năm đó có người nào đó tự xưng là Tiểu Vương Tử giao tiếp."
Liễu Thanh Mi thản nhiên nói: "Bây giờ lại trở thành người chỉ lo đốt nhà à?"
"Tiểu Vương Tử giao tiếp?"
Lâm Phong suýt chút nữa không nhịn được cười.
Bố vợ tương lai còn có cái biệt hiệu này sao? Nhìn không ra à?
Liễu Thanh Mi vừa dứt lời, mặt già Sở Thiên Dương liền đỏ lên.
"Cmn, có thể đừng nhắc lại chuyện cũ nữa được không?"
"Lão Lộc nói cũng không sai."
Viêm Cực Thiên nói: "Lão Phong à, ta chợt nảy ra một ý."
Nghe thấy hai chữ "đề nghị", Phong Mãn Cung trong lòng cười khẩy.
Hàng này điển hình là không nhả được ngà voi mà.
Quả nhiên.
Viêm Cực Thiên cười híp mắt nói: "Lâm Phong đã là đồ đệ của ngươi, lại là con rể tương lai của Lão Sở."
"Khụ khụ, đại học Đế Kinh coi như là một nửa người thân của Lâm Phong rồi."
"Cho nên..."
"Cho nên ngươi uống nước đi!!"
Phong Mãn Cung tức giận nói.
"Đáng lẽ không nên cho cái hàng này nói chuyện."
"Mấy vị lãnh đạo, sắp bắt đầu rồi, có thể vào sân."
Lúc này, một vị lão sư của đại học Ma Đô đi tới nói.
Phong Mãn Cung gật đầu: "Các lão già, xin mời."
Mọi người vừa vào sân thi đấu liền có tiếng vỗ tay như sấm.
Mấy người Phong Mãn Cung vui vẻ vẫy tay chào mọi người.
Có thể ngay lập tức vẻ mặt mấy người trở nên cứng đờ.
"Lâm Phong, bọn em yêu anh!"
"A...A...A...Phong Thần, Phong Thần đi ra!"
Khi Lâm Phong vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Lâm Phong.
Bất kể là nam hay nữ, từng người đều điên cuồng không gì sánh được.
Thậm chí một vài cô gái trẻ tuổi còn hai mắt long lanh, giơ tấm bảng tiếp ứng như phát điên.
Còn như các phóng viên thì càng đem camera chĩa thẳng về phía Lâm Phong.
Trước đó tin tức liên quan tới việc Lâm Phong làm khách quý cũng đã được loan truyền.
Tin tức này ngay lập tức đã leo lên vị trí hot search đầu tiên.
Bây giờ danh tiếng của Lâm Phong đã rất lớn, thậm chí không thua kém gì tứ đại Vũ Hầu.
"Khụ khụ, thì ra là không phải hoan hô chúng ta à."
Phong Mãn Cung có chút xấu hổ.
Dù gì thì mình cũng là Bán Bộ Vương Giả, tầng lớp cao của nhân loại.
Sao nhân khí lại kém như vậy chứ?
"Cắt!"
Mấy người Lộc Thiên vẻ mặt khinh bỉ, một bộ dạng không thèm chơi với ngươi.
Trên khán đài.
"Lâm Phong cố lên! Lâm Phong cố lên!"
Liễu Nghị giơ một tấm bảng lớn nhất la hét.
"Nghị ca, Phong Thần đâu có phải tuyển thủ đâu, sao lại cố lên?"
Một tân sinh đại học Ma Đô hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận