Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 1002: Hợp khẩu vị

Chương 1002: Hợp khẩu vị
Nghe Lâm Phong nói như vậy, lúc này Ngưu Lão Bát cùng Ngưu Tiểu Thất đúng là trợn to hai mắt. Hắn không ngờ Lâm Phong sử chiêu trò như vậy, đây là cái chiêu trò gì chứ, cái đó đơn giản chính là đề phòng hai người bọn họ ăn vụng mà thôi. Ngươi đây cũng quá không tin tưởng bọn hắn đi, nhưng mà Lâm Phong làm như vậy đúng là biện pháp tốt nhất. Bởi vì Lâm Phong biết hai người kia tâm tính như thế nào, loại lòng dạ gì, nếu như nói chính mình mà rời đi. Hắn không có khả năng nói không ăn, vậy còn gì để cho bệnh nhân, cho dù nói bệnh nhân này bây giờ không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng bệnh nhân chính là bệnh nhân, hơn nữa hắn là bệnh nhân bị thương, bất kể thế nào hắn phải chữa cho bệnh nhân này cho tốt. Thật ra Lâm Phong còn có ý tứ khác, chỉ là bây giờ không có cách nào nói ra, làm cho hai người này hết sức nháo tâm, nên Lâm Phong mới nghĩ ra cái biện pháp như vậy.
"Ta nói huynh đệ à, ngươi có biết ngươi nói vậy là không tin hai ta hay không hả. Hai ta mặc dù có nhiều lúc đúng là làm nhiều chuyện khiến ngươi không tin tưởng. Nhưng ngươi mà nói vậy, ngươi quá coi thường hai ta, ngươi như vậy à." Nếu như nói ngươi muốn thế thì hôm nay ta sẽ cho ngươi xem một chút, ngươi cũng không cần đi kiếm cái gì để ăn, cứ để đó, rồi ngươi đi. Bất kể ai nghe được người khác nói vậy, nội tâm hắn nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng tức giận là tức giận, bất kể thế nào hắn cũng không thể nói, mặc người ta muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Thế nên lúc này Ngưu Lão Bát trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình, ngươi không phải nói sợ chúng ta ăn à? Vậy thì hai ta không ăn, ngươi cũng đừng đi, chờ ngươi xong rồi đi cũng chưa muộn. Thật ra nếu người quyết đoán sẽ nói, ngươi không cần đợi, hai ta cũng không ăn. Nhưng mà sao hai người bọn họ làm được như vậy chứ? Thật sự là quá đói. Hơn nữa trước mắt có một con thỏ béo khỏe thế này, không ăn được vào miệng, ai cũng nháo tâm thôi, có cách nào chứ. Nháo tâm thì nháo tâm, bụng mình không có ý chí tiến thủ, hơn nữa miệng mình cũng không có sức lực, quan trọng nhất là mình căn bản không có quyết đoán lớn như vậy.
"Lúc này nói những lời này không ổn rồi, bởi vì thuốc ta đã vẩy lên trên rồi. Hai người các ngươi đừng nói gì nữa, nhanh lại đây giúp ta, ta đi làm cho các ngươi một con lớn hơn. Bất kể thế nào, hai người hiện tại cũng đói thành ra như vầy rồi, nói thật thì ta cũng đói bụng. Không thể nói là chỉ lo cho hai người, ta không thể bỏ đói mình được." Vì bây giờ mọi chuyện đều trông cậy vào ta, hai người các ngươi tình trạng thế nào, hai người tự hiểu chứ? " Lâm Phong biết, nếu làm vậy thì chờ tới tối trời mình cũng không kịp ăn miếng nào cả, mình cũng phải ăn thôi. Không thể làm theo ý của hai người bọn họ, Ngưu Lão Bát và Ngưu Tiểu Thất là một chút chủ kiến cũng không có, cái này đơn giản là mình tự tìm việc vào mình mà. Đã quên mất là mình vẫn chưa được ăn con thỏ mập ú trước mắt, hơn nữa bi ai nhất là mình cũng đã đói đến mức chịu không nổi rồi. Nếu cho hắn một cơ hội, hắn chắc chắn không từ chối ăn, nhưng bây giờ hắn không dám ăn. Dù đói thế nào hắn cũng phải nhịn, chiêu trò này của Lâm Phong đúng là khiến cho hai người bọn họ vô cùng tức giận. Nhưng giận thì giận nếu mà thật tức giận thì chẳng khác nào lộ bản tính mình ra.
"Ai da, không ngờ, vốn tưởng chúng ta là bạn bè thân thiết, nhưng không ngờ hai ta trong lòng ngươi lại là người như vậy, được rồi." Đi bắt chút mồi đi, hai ta trông nom cho bệnh nhân này, ai da, thật là bi ai, huynh đệ vậy mà lại nghĩ về hai ta như thế. " Thực ra Ngưu Lão Bát nội tâm cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng không thoải mái không phải không thoải mái. Vẫn phải oán giận ra, Lâm Phong cũng biết mình làm vậy đúng là không tin hai người bọn họ. Nhưng có cách nào chứ, hai người này chuyện gì cũng có thể làm được. Thực ra Lâm Phong căn bản không có rắc thuốc lên con thỏ này, nếu rắc thuốc thì thật là quá không tin tưởng, nhưng nếu như hắn không nói thế thì con thỏ này chắc chắn sẽ bị hai người kia ăn hết sạch.
"Vậy được rồi, ta sẽ cố gắng đi bắt thêm chút, dù sao ai cũng đói, nhưng mà có một chút đó. Nếu như ta về trễ, con thỏ nướng chín hai người các ngươi phải cho hắn ăn. Phải biết là bây giờ hắn chắc chắn là không có sức, dù sao vừa nãy đổ máu nhiều như vậy." Nếu như chúng ta không cho hắn ăn chút gì nạp năng lượng, vậy chắc chắn không được, hai người các ngươi cố chút có được không?" Lâm Phong tuy nói giọng hỏi han, nhưng mà thực chất đâu, căn bản không cho hai người bọn họ cơ hội phản bác, sau khi nói xong Lâm Phong liền mang kiếm rồi rời đi. Nghe như là Lâm Phong đang bàn giao, nhưng giọng điệu lại như đang sai bảo hai người bọn họ làm việc. Lúc này Ngưu Lão Bát cùng Ngưu Tiểu Thất ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, thật sự là mặt bất đắc dĩ. Nhìn cái con người tóc bù xù, người này mới quen đã đạt tới như vậy rồi. Đúng là khiến hai người bọn họ vô cùng tức giận, nếu như có thể, hai người này thực sự muốn bóp chết người này ngay, nhưng giờ hắn biết nếu như thật làm vậy thì Lâm Phong trở về chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.
"Nhìn gì mà nhìn, nhanh lên làm việc, lát nữa thỏ nướng chín còn phải cho hắn ăn đấy." Ngưu Lão Bát tất cả tức giận về cơ bản đều nén lại, nhưng đối với Ngưu Tiểu Thất hắn vẫn không làm gì được trực tiếp bắt Ngưu Tiểu Thất đi làm việc. Hắn cũng không thể đi làm việc đó, bản thân tuy đã đáp ứng Lâm Phong nhưng mà mình không làm đó là ý của hắn, ngươi Ngưu Tiểu Thất lúc này không làm ai làm? Ngưu Lão Bát căn bản không có khả năng đi làm, và lúc này Ngưu Tiểu Thất cũng không thể trách cứ mà đi làm, nhìn con thỏ đang bốc lên ánh sáng vàng. Ngưu Tiểu Thất cũng là nuốt nước bọt hết lần này đến lần khác, nha, thơm quá.
Một hồi rất lâu sau, con thỏ nướng đã chín, hắn hướng về Ngưu Lão Bát hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây? Thỏ nướng chín rồi chúng ta nên thế nào đây? Là ăn hay là đút cho nó ăn?" Ngưu Tiểu Thất nói những lời này không thể nghi ngờ là tự tát vào mặt mình, ngươi mà ăn thật thì chẳng phải là tự ăn thuốc độc à? Hơn nữa bây giờ mà thật ăn, con thỏ này còn không đủ một người ăn, quan trọng nhất là con thỏ này có độc, ai dám ăn chứ, tức giận Ngưu Lão Bát cũng thật không biết nói gì với Ngưu Tiểu Thất nữa rồi.
Chương 1003/ 1004 làm mồi cho dã thú
Rất nhanh Ngưu Tiểu Thất đã nướng xong con thỏ thơm ngát, lúc này hắn thực sự muốn ăn một phát hết con thỏ. Nhưng hắn biết điều đó là không thể, bởi vì Lâm Phong trước khi đi đã nói vật này thoa thuốc, nên lúc này hắn nhìn Ngưu Lão Bát và nói rằng. "Phải làm sao bây giờ? Chúng ta là cho hắn ăn nha, hay là chờ Lâm Phong về nhỉ? Dù sao vật này có thuốc." Nhỡ mà thật cho hắn ăn, có khi nào sẽ xảy ra chuyện gì không, chúng ta cũng đừng tự rước họa vào thân. " Vô cùng bất đắc dĩ, vô cùng không tình nguyện, nhưng biết làm sao chứ? Bởi vì lúc này Ngưu Lão Bát cũng không biết làm gì nữa. Nếu như cho con người này ăn thì thật sự là không biết sẽ có chuyện gì. Còn một điều nữa, thực ra hắn không tin Lâm Phong hạ độc, nhưng mà cho dù biết không có độc, hắn bây giờ cũng không dám ăn, bởi vì Lâm Phong lúc nào về hắn cũng không biết chắc.
"Lúc đi không phải hắn nói rõ rồi sao, hắn chắc chắn sẽ không hại người này. Nếu ta không đoán sai, hắn chắc là sẽ nhanh chóng quay lại, ngươi cứ nhịn một lát đi." Chờ chút thôi, tranh thủ đem con thỏ này đi, ta ngửi được mùi thơm này, hiện tại ta chịu hết nổi rồi." Nhìn thỏ thơm nức mũi mà không được ăn, thật là bất đắc dĩ mà, bọn hắn bây giờ không biết mình đang trong cái tình cảnh này. Vừa nói rất nhanh nhưng ai biết Lâm Phong lúc nào mới quay lại? Lần trước săn thú, nhặt về một cái người làm bọn hắn phiền toái vô cùng. Cái con thỏ nướng xong rồi cũng không ăn được, trực tiếp là để dành cho người ta, ai da bây giờ cái bụng đã đói đến mức kêu rột rột.
"Ta không biết ta còn chịu nổi không nữa, hay là mình cứ ăn luôn đi." Dù gì nếu chết ta cũng muốn thành một con ma đói, chứ không muốn chết vì đói bụng." Ngưu Tiểu Thất thực sự có tâm tình muốn chết, bởi vì một người khi đói đến cực hạn. Hơn nữa trước mắt lại có đồ ăn ngon thế này mà lại không ăn được là cảm giác thế nào, cho nên nói lúc này Ngưu Lão Bát cũng thật sự bất đắc dĩ.
"Ta thấy ngươi đúng là một tên háu ăn đó, có biết không? Nếu như ngươi ăn thật thì chưa chắc chúng ta đã chết vì độc con thỏ này, mà có biết Lâm Phong trở về sẽ đối với chúng ta thế nào không?" "Ôi, ngươi nhịn chút đi, ta cầu xin ngươi đó, ngàn vạn lần đừng có động vào con thỏ này có được không?" Hai người chỉ vì con thỏ mà không biết phải làm sao, nhưng mà bọn hắn cũng biết nếu thật có chuyện gì thì Lâm Phong nhất định sẽ trừng phạt bọn họ. Lúc này Ngưu Tiểu Thất vô cùng bất đắc dĩ, cầm con thỏ đi tới bên cạnh người nọ. Nhìn bộ dạng xơ xác này, cái người này quả là cướp đồ ăn của hai bọn họ, nếu như không phải Lâm Phong đã giao phó thì Ngưu Tiểu Thất đã không quan tâm nhiều đến vậy, mà bây giờ cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể nhẫn, xé một miếng thịt đút cho người nọ, mà người này đang trong trạng thái hôn mê, Ngưu Tiểu Thất cũng không biết đút cho hắn ăn kiểu gì.
"Hắn bây giờ đã thành ra như thế này, ngươi nói chúng ta đút cho hắn kiểu gì, bằng không thì chờ Lâm Phong đi. Hắn trở về viện trưởng muốn làm sao thì làm, ta không muốn thế này mãi đâu, dù gì thì hai ta đã làm hết sức rồi." "Mặc dù nói chúng ta đói muốn chết, nhưng mà hai ta hiện tại đều chưa ăn, đã vậy thì thôi vậy, ngươi nói có đúng không?" Ngưu Tiểu Thất nói đúng là không sai, theo lẽ bình thường, hai người bọn họ đói như thế chắc chắn sẽ không nhịn ăn, bây giờ không ăn xem như là đã đồng ý chuyện Lâm Phong giao cho.
"Chờ một chút thôi mà, được không? Đừng nói gì nữa, ta cứ nói sẽ tốn năng lượng, ngươi cũng biết ta cũng đói bụng lắm rồi." Lúc này Ngưu Lão Bát về cơ bản là không còn muốn mở mắt, vì vừa mở mắt ra thì thấy con thỏ là lại muốn ăn. Rất nhanh Ngưu Tiểu Thất cũng vội vàng đem con thỏ đặt gần lửa, dù sao thì phải giữ cho chín. Nhỡ mà lạnh thì đến lúc đó còn khó khăn, nên hắn chỉ biết nhìn con thỏ như vậy, một thời gian rất lâu Lâm Phong cũng đã trở về. Lần này thấy Lâm Phong mang đồ vật về đúng là làm cho hai người họ cảm thấy vui mừng vô cùng, hắn đang vác một con hươu, con hươu này nếu như nướng chín thì ba người họ chắc chắn là ăn đủ.
"Ôi, ta nói huynh đệ à, cuối cùng thì ngươi cũng đã về, ngươi mà không về nữa chắc hai ta chết mất, ngươi có biết cái cảm giác đói đến cực hạn là như thế nào không hả?" Lâm Phong nhìn hai người kia như vậy vừa buồn cười vừa bực mình, bởi vì Lâm Phong biết. Nếu như nói mình mà nói với bọn họ con thỏ này không có thoa thuốc thì hai người này chắc là hận chết mình. Đương nhiên Lâm Phong cũng không rảnh mà đi nói chuyện này, nhìn con hươu mình đã vác đến hướng hai người bọn họ nói: "Ôi, đừng có nói mấy chuyện vô ích đó nữa, ta cũng đói bụng, các ngươi như này đi, ta đút thỏ cho nó."
"Còn các ngươi mau chóng làm thịt con hươu này, xử lý xong rồi nướng lên đi, ta cũng muốn ăn." Dù không muốn động đậy, nhưng bây giờ cũng đâu làm gì được, đồ ăn đã có rồi. Nếu không làm thì chỉ có đói, Lâm Phong bây giờ có việc của hắn muốn làm, tuy rất bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể vậy. "Ngưu Tiểu Thất ngươi mau động tay đi, chẳng lẽ nói ngươi còn muốn ăn đồ lạnh hả, ta cho ngươi biết là không phải là ta không muốn làm." Vì nhiều lúc ngươi phải biết là ba người đi cùng, kẻ thấp bé phải chịu thiệt, hiện tại Lâm Phong đang đi làm việc, ngươi cũng đừng có đứng đó mà không làm gì cả. Ngưu Tiểu Thất đúng là hết sức oan ức, việc gì cũng bắt hắn làm, bình thường ba người đói như nhau, dựa vào cái gì mà bắt hắn làm chứ? Nhưng Ngưu Tiểu Thất cũng rất bất đắc dĩ, dù sao nếu mình mà nói chuyện với bọn họ nhiều thì chờ ăn xong là mình chịu tội. "Ta thì nghĩ vậy thôi, một mình ta mà xử lý con hươu này, chắc là mất nửa ngày.
Hay là hai chúng ta cùng nhau làm đi, hay là ba chúng ta làm cùng, nhưng có một điều là các ngươi cũng biết là ta không có bất kỳ vấn đề gì cả. Ta chỉ muốn nói là ngươi đói bụng ta cũng đói bụng, hai chúng ta làm có phải là ăn nhanh hơn một chút không?" Nếu như mà còn đói nữa thì ta không chịu nổi mất, ăn sống cũng phải ăn. " Lúc này Ngưu Lão Bát cũng biết, nếu thật mà theo ý của mình Ngưu Tiểu Thất làm thịt, thì chắc chắn là mất nửa ngày, hắn quay đầu nhìn Lâm Phong một cái, mà Lâm Phong lúc này đem hết thịt thỏ xuống. Rồi sau đó từng miếng từng miếng đút cho người kia ăn, hắn cũng không còn cách nào, thầm nghĩ là con người này tới không đúng lúc chút nào.
"Vậy thì làm nhanh lên, ngươi đói bụng thật ra thì ta cũng đói bụng, còn nữa người này ta thực sự hận quá rồi." "Chờ hắn tỉnh lại, nếu như hắn thật sự vô tội thì cũng không sao, còn nếu như hắn dám nói một tiếng 'không' thì ta chắc chắn không tha cho hắn. " Ngưu Lão Bát mặc dù rất hận, nhưng biết làm sao được, Lâm Phong đang cho người ta ăn. Người ta bây giờ đang nửa tỉnh nửa hôn mê, thấy như vậy Ngưu Lão Bát cũng thật là bất đắc dĩ. Nên hắn cùng Ngưu Tiểu Thất cùng nhau đi làm thịt con nai, làm thịt xong liền bắt đầu để trên lửa nướng. Hơn nữa ngửi thấy cái mùi hương này, Ngưu Lão Bát và Ngưu Tiểu Thất đã chảy nước miếng. Tuy là không thơm lắm, nhưng với lúc đói thì thức ăn gì cũng là vô cùng phong phú. Cho nên hai người bọn họ cũng không để ý nhiều đến vậy, nhanh chóng kiểm tra xong là bắt đầu ăn, Lâm Phong lúc này cũng tiến đến nói với hai người bọn họ: "Ta thấy con người này không đơn giản, không dễ dàng gì xuất hiện trong cái rừng sâu núi thẳm này."
"Nếu ta không đoán sai thì người này tới chỗ này chắc chắn đã rất nhiều năm rồi, đồng thời cũng có một bí mật gì đó ở trên người hắn, vì chúng ta đã tìm được bảo tàng rất nhiều lần. Mà không biết đặt ở đâu, nên là chúng ta khi cho hắn tỉnh lại đừng nên nói chuyện gì khác." "Từ từ hỏi dò rốt cuộc hắn là người nào, xem hắn tới nơi này rốt cuộc là làm gì." Thực ra Lâm Phong cũng có một nguyên nhân nữa, chính là cái nơi này chắc chắn là không bình thường. Bình thường thì là bình thường, nhưng mà người này không bình thường, một người bình thường sao lại ở cái nơi này lâu như vậy? Hắn chắc chắn là vì cái gì đó, hoặc là có mục đích gì, không có khả năng xuất hiện một người như vậy trong hoàn cảnh như thế này."
"Ta nói huynh đệ à, hóa ra ngươi cũng có con mắt tinh tường nha, lúc mới bắt đầu ta còn tưởng là ngươi chỉ quan tâm tới hắn thôi. Ai da, ngươi nói sao mà ta hỏi như vậy? Hóa ra đúng là ác mộng, hóa ra lại có chuyện như vậy a. Rừng sâu núi thẳm làm gì có khả năng xuất hiện người như thế được? Hơn nữa ngươi cũng nói là hắn ở cái nơi này chắc chắn rất lâu, ai da, đúng là ngu quá đi." Ăn cơm nhanh đi, nếu mà ăn no thì chắc chắn mọi chuyện đều sẽ hiểu rõ thôi." Những lời Ngưu Lão Bát nói thật là nực cười mà, đói hay không đói cũng vậy. Ở trong hoàn cảnh nào cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo, thoáng thấy một người như vậy. Ngươi nói là mình không có suy nghĩ, chẳng lẽ chỉ tính toán xem người ta cướp đồ ăn của mình, đúng là bi ai quá đi?
"Lúc mới đầu ta cũng không để ý người này lắm, nhưng mà vừa rồi khi ta đút cho hắn ăn thì thấy hắn có lẽ ở nơi này để tìm thứ gì đó." "Hơn nữa hắn hành sự rất bí ẩn, nếu như ta không đoán sai thì hắn hẳn là sớm phát hiện chúng ta tới, chỉ là không dám đứng ra thôi." Lúc Lâm Phong đút cho người kia ăn càng nghĩ càng thấy không đúng, người này tại sao lại lén lút ở nơi này vậy. Hoặc là lén lút quan sát bọn họ, thì có chút không đúng, dù bọn họ đến nơi đây là vì bảo vật. Nhưng vì bảo trì hoặc là vì cái gì đó, bản thân là quang minh chính đại, người này như đang quan sát xem bọn họ đang làm cái gì.
"Nói phí lời làm gì, dứt khoát tiêu diệt hắn là xong chuyện, hắn nếu đang lén lút quan sát chúng ta." Vậy chúng ta chắc là có cái gì mà hắn cần quan tâm, là có lợi hay có hại cho chúng ta, nhân lúc hắn chưa tỉnh thì cứ cho hắn làm mồi cho dã thú đi." Ngưu Tiểu Thất chắc là bị đói quá hóa ngu, lúc này hắn còn không hiểu Lâm Phong đang nói chuyện với Ngưu Lão Bát là có ý gì. Đột nhiên chen vào một câu như vậy, làm cho Ngưu Lão Bát vô cùng tức giận đá cho Ngưu Tiểu Thất một cú, Ngưu Tiểu Thất cũng là vô duyên vô cớ ôm đầu, chẳng lẽ mình nói sai sao?
"Hai ngươi có thể câm miệng được không? Hai ta đang bàn chuyện đâu, đồ ăn ngon mau ăn đi."
"Thịt ngon thì mau ăn đi" đồng thời Ngưu Lão Bát miệng cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng bắt đầu ăn. Thấy Ngưu Lão Bát cùng Ngưu Tiểu Thất ăn ngon như vậy, Lâm Phong cũng thật không biết nói gì. Thầm nghĩ hay là chờ hai người họ sau khi ăn xong thì nghiên cứu thêm xem chuyện này nên làm thế nào bây giờ. Cũng không phải là chuyện gì gấp gáp, nếu như nói đợi người này tỉnh lại mà phát hiện có gì đó không đúng thì chuyện gì cũng sẽ dễ giải quyết, bây giờ nói cũng vô dụng. "Ta nói ngươi có thể chờ chút không, ngươi đem cái chân nai kia nướng kỹ một chút đi, ta cảm giác còn chưa chín lắm." Thấy hai người ăn như hổ đói, Lâm Phong không đành lòng nhắc một câu, tuy là nghe rất thơm, nhưng mà vừa hạ xuống thì bên trong vẫn còn huyết gân.
"Cái này mà, ta đã nói với ngươi là có lửa, nếu mà không có lửa, hai ta đã sớm ăn sống rồi." Ai da, thật là thơm quá, hiện tại ta rốt cuộc biết được là khi đói bụng khó nhịn thì cái gì cũng thấy ngon." Lúc này Lâm Phong có nói gì cũng vô ích, cho dù bây giờ đao đã kề lên cổ, hai người bọn họ cũng sẽ không để tâm nhiều vậy, nhanh chóng lấp đầy cái bụng đã, hơn nữa là vào lúc này. Hai người bọn họ bây giờ tựa như quỷ đói đầu thai, nhìn cảnh tượng đó Lâm Phong cũng bất đắc dĩ. Cầm dao lên cắt một miếng thịt nhỏ rồi bắt đầu nhai, sau đó quay đầu nhìn người kia. Bởi vì hắn biết người này tới chỗ này, hoặc có lẽ bọn họ đến đây, gặp một người kỳ quái như vậy tuyệt đối là không bình thường.
"Ta nói huynh đệ à, chẳng lẽ ngươi không đói à? Hay là ngươi vừa rồi ra ngoài đã ăn gì rồi, ta thấy ngươi dường như không đói bằng hai ta." Cho dù là ở bất kỳ lúc nào, người ta muốn thì sẽ rèn luyện hàng ngày, cái gọi là rèn luyện hàng ngày là bất cứ lúc nào Lâm Phong cũng không có giống hai người kia Ngạ Hổ chụp mồi như vậy." Hai người cứ ăn đi thì hơn, không cần lo cho ta làm gì, ta ở bên ngoài có ăn hay không ăn cũng được." Ta ít nhất đã tìm đồ ăn về cho các ngươi, chẳng phải là được rồi sao? Cũng không cần nhiều lời như vậy, có phải là ta ở ngoài kia lén ăn rồi, nên hai ngươi mới nghĩ như vậy." Thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Phong, hai người đồng thời im bặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận