Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 218: Ngọa tào phong ca đi lên lớp! (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 218: Ngọa tào Phong ca đi học! (cầu hoa tươi, cầu buff kẹo)
Ngày thứ hai, trong ký túc xá
"Phong ca, dậy thôi." Sở Tiên Nhi dụi đầu vào ngực Lâm Phong nói.
Khó khăn lắm mới gặp lại, tự nhiên là dây dưa một đêm.
Lâm Phong mở mắt, "ờ."
Hôm qua Lâm Phong đã đồng ý với Lăng Vi, vừa hay hôm nay cũng không có việc gì, nên định đi một chuyến. Sau khi nghe tin này, Tiên Nhi vui đến phát điên, nhân tiện giải tỏa một vài tư thế mới.
"Hôm nay học cái gì?" Lâm Phong nhìn Sở Tiên Nhi đang mặc áo lót nói.
"Hôm nay giảng bài, Lăng lão sư chủ giảng về lý luận dị năng." Sở Tiên Nhi liếc Lâm Phong một cái, ánh mắt quyến rũ: "Còn nhìn chưa đã à?"
"Chưa đủ." Lòng Lâm Phong xao động.
Ngay lúc này, Sở Tiên Lam cũng mở mắt. Toàn bộ thân thể mềm mại đều áp lên người Lâm Phong.
"Nhìn gì đấy..." Sở Tiên Lam ngái ngủ nói. Vừa nói vừa nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn còn tê dại.
"Nhìn cái này..."
"Ô..." Trường thương của Lâm Phong xuất kích uyển như du long, chính xác trúng hồng tâm.
Chỗ này lược bớt không ít, vừa đúng 69 vạn chữ.
Chiến xong, Lâm Phong sảng khoái, rút súng, động tác vô cùng gọn gàng.
Một lát sau. Sở Tiên Lam đánh răng xong, vẻ mặt ai oán: "Phong ca."
"Lam Lam kinh nghiệm thực chiến còn chưa phong phú, cần được gia tăng luyện tập." Lâm Phong không mảy may dao động: "Đi thôi, đến giờ học rồi."
Sở Tiên Nhi nghe vậy, lườm Lâm Phong một cái. Chẳng phải do ngươi dạy giỏi sao...
Ba người sóng vai bước ra khỏi ký túc xá.
"Phong ca tốt... Ủa, ngọa tào, Phong ca đây là đi học?" Một tân sinh thò cổ ra kinh hô.
Lâm Phong gật đầu. Người này xa lạ, tân sinh quá nhiều, Lâm Phong không nhớ hết.
Sau khi ba người đi rồi, người kia mắt lớn trừng mắt nhỏ. Bỗng ôm trong tay bảy phần cơm, nhanh chân chạy.
Cái này vừa nhìn là biết ngay thực lực cỡ 8 người một phòng. Ừ, một tiểu tử chăm chỉ đi lấy cơm.
"Ngọa tào, Phong ca phải đi học rồi! Các huynh đệ, đều rời giường thôi!"
Dù đứng ở xa Lâm Phong cũng nghe thấy được tiếng gào thét của anh chàng kia. Lâm Phong có chút buồn cười, gia hỏa này y như gà trống gáy vậy. Hơn nữa, ta mẹ nó không phải là chỉ đi học thôi sao, có cần làm quá lên như thế không?
Sở Tiên Nhi thấy vậy, bật cười nói: "Ngươi lại là lần đầu tiên đi học, ngay cả chúng ta còn kích động, mọi người đương nhiên là kích động rồi."
"Đúng đó đúng đó, rất nhiều tân sinh cũng chỉ thấy ngươi trong lễ đón tân sinh thôi." Sở Tiên Lam kéo tay Lâm Phong nói: "Đợi chút đi, chắc sẽ rất điên cuồng."
Dọc trên đường, bất kể là tân sinh hay lão sinh. Thậm chí cả giáo viên đều chủ động chào hỏi Lâm Phong. Lâm Phong quá nổi tiếng rồi, hào quang trên người vô số, lại là đệ nhất nhân của thời đại này. Mà còn được tân hoàng đích thân điểm danh. Hôm qua hai người vừa cười vừa nói sóng vai đi cùng, cảnh đó mọi người đều thấy rõ trong mắt. Trong mắt mọi người, đó lại là một điểm cộng nữa cho Lâm Phong.
Bởi vì hôm nay là buổi giảng lý thuyết, nên phòng học rất lớn, hầu như rộng như một sân vận động. Nơi này ngoài việc lên lớp còn có thể tổ chức những cuộc thi đấu nhỏ để giao hữu. Giai đoạn năm nhất thì thực chiến và lý thuyết song hành. Học kỳ sau năm nhất sẽ chú trọng vào thực chiến hơn, lý thuyết chỉ là phụ, để chuẩn bị cho việc xuống Địa Quật sau năm thứ hai.
Lúc này, trong phòng học đã có không ít học sinh chăm chỉ đang cúi đầu dùng điện thoại ôn tập kiến thức hôm qua. Với Lâm Phong, rất nhiều kiến thức lý luận đã được khắc sâu trong đầu, thậm chí còn biết lý thuyết phong phú và thâm ảo hơn, đã tiếp xúc với nhiều thứ mà tân sinh có lẽ cả đời cũng không thể đụng đến. Nhưng với tân sinh, những lý thuyết cơ bản kia đều vô cùng quan trọng và sâu sắc. Dù sao, không phải ai cũng là Lâm Phong.
"Tiểu đội trưởng tốt, ôi... ngọa ngọa tào, Phong ca tới!" Một tân sinh vô ý thức chào hỏi Sở Tiên Nhi, chợt kích động nói: "Phong ca tới, mọi người mau nhìn kìa!" Sở Tiên Nhi và những người khác đều được phân về các lớp khác nhau. Sở Tiên Nhi còn là Tân Nhân Vương năm nay nên đương nhiên trở thành tiểu đội trưởng.
Lời của tân sinh kia vừa dứt, mọi người trong phòng học đồng loạt buông việc đang làm. Sau một khắc, ai nấy đều lộ vẻ mặt kích động và hưng phấn.
"Mẹ ơi, ta không nhìn nhầm chứ?"
"Đại lão, đại lão đi học!"
"Phong ca tốt!"
Từng người từng người kích động chào hỏi Lâm Phong, hoặc là kinh ngạc đến choáng váng đầu óc.
Lâm Phong cười ha ha: "Chào mọi người."
"A a Phong ca, em thật sự yêu anh..." Một nữ sinh kích động muốn lao về phía Lâm Phong, đã thấy tả hữu hộ pháp mỗi người đều nhìn chằm chằm, nhất thời tỉnh táo lại.
"Mọi người đừng kích động vậy, ta chỉ là đi học thôi mà." Lâm Phong dở khóc dở cười.
Ta mẹ nó thật sự không muốn làm minh tinh a. Trước khi vào học mà thôi!
Tuy Lâm Phong đã lên tiếng, nhưng ai nấy đều là vẻ mặt cuồng nhiệt nhìn Lâm Phong. Trong lòng họ, Lâm Phong là đại diện cho tân sinh, là cường giả siêu cấp tương lai. Đó là biểu tượng của tân sinh, là thần tượng của tân sinh!
Lâm Phong vừa ngồi xuống, còn chưa kịp ấm chỗ thì ngoài cửa đã có một đám người xông tới.
"Đánh Minh ca?" Lâm Phong cau mày, người dẫn đầu là cái tên mang cơm khi nãy.
Lâm Phong đặt cho hắn biệt danh Đánh Minh ca, thấy rất đúng.
"A.. A.. A.. A..." Đánh Minh ca nghe vậy hưng phấn kêu lên: "Sơn, Phong ca gọi tên ta là A.. A.. A.. A!"
Lập tức, những người khác lộ vẻ ước ao.
"Tiếu Nham!" Đúng lúc này, Lăng Vi mặt mày khó chịu xuất hiện phía sau. Chứng kiến Lăng Vi, Tiếu Nham lập tức giống như bị điện giật.
Sau một khắc, tất cả mọi người đều lộ vẻ kính nể, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
"Đây là trường học, không phải chỗ để đuổi theo thần tượng!" Lăng Vi nhìn đám người có chút tức giận nói: "Huống chi, mọi việc phải có chừng mực!"
"Các ngươi không phải những Giác Tỉnh Giả bình thường ở bên ngoài, các ngươi là sinh viên của Ma Đô đại học!"
"Trên vai các ngươi gánh vác là hy vọng của toàn nhân loại!"
"Nơi đây không phải ôn nhu hương, đây là chiến trường!"
"Quốc gia đã tiêu hao một lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng các ngươi, không phải để cho các ngươi đuổi theo thần tượng, là để các ngươi nỗ lực trở thành người hữu dụng!"
"Nếu thật sự thích Lâm Phong, thì hãy noi gương Lâm Phong, học cách hắn nỗ lực tu luyện như thế nào!"
"Học tâm tính của hắn! Học sự cần cù nghiên cứu của hắn! Học cách hắn..." Đến đây, Lăng Vi đột nhiên không biết nên tiếp tục thế nào.
Dừng một chút rồi vỗ bàn: "Từng người các ngươi thật là!"
Mọi người bị mắng không dám ngẩng đầu lên. Không còn cách nào, thật sự quá sợ Lăng Vi.
Lâm Phong nhíu mày, Lăng lão sư giỏi đó, giáo huấn đám tân sinh ngoan ngoãn ghê.
Sở Tiên Lam bên cạnh nhỏ giọng nói: "Mọi người ngầm đặt cho Lăng lão sư một cái biệt hiệu là Lăng ma."
"Lăng ma..." Vẻ mặt Lâm Phong cổ quái. Lăng Vi trước mặt mình đều tương đối dịu dàng và giỏi giang, thật sự không thể tưởng tượng được. Nhưng mà, hôm nay lại được thấy một mặt khác của cô.
Sau khi Lăng Vi giáo huấn đám người xong, đôi mắt đẹp nhìn về phía Lâm Phong.
Nghiêm giọng nói: "Đầu tiên, ta phải phê bình cái tên trốn học đại vương kia!"
"Tuy là ngươi bận tu luyện, nhưng đến giờ học thì vẫn phải lên lớp!"
"Ngươi mạnh mẽ thì cũng làm sao hơn được lão sư..." Lăng Vi lại không nói được nữa.
Mọi người đồng loạt nhìn Lăng Vi với vẻ đương nhiên. Chẳng phải Phong ca lợi hại hơn ngươi sao?
Lăng Vi ngẩn người ra, mặt đỏ lên. Mã đức, chọn sai hướng rồi. Thật là lúng túng quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận