Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 235: Diệp Tôn Chân Hoàng ấn (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 235: Diệp Tôn Chân Hoàng ấn (cầu hoa tươi cầu buff kẹo)(cảm tạ "O" thổ hào 6000 điểm thúc giục thêm cùng 588 khen thưởng, thật sự là hào vô nhân tính, nỗ lực gõ chữ!)
Ánh mắt Lâm Phong khựng lại một chút, lập tức khởi động Vạn Tướng Bất Diệt.
Chợt trong nháy mắt biến thành dáng vẻ Huyễn Tác.
Sau một khắc, hạng liên truyền đến một luồng năng lượng ba động ôn hòa.
Luồng ba động này ở trên người Lâm Phong không ngừng quét tới quét lui.
"Có người đang âm thầm quét hình?"
Trong lòng Lâm Phong khẽ nhúc nhích.
Tuy rằng năng lực biến hình của hắn có thể mô phỏng khí tức, âm thanh, gene các loại, nhưng loại quét hình không biết cụ thể có năng lực gì này thì không ai rõ cả.
Đúng lúc này, năng lượng kia đột ngột tiêu thất.
Chợt, một đạo ánh sáng màu xanh nhạt xuất hiện trước mặt Lâm Phong.
Ngay sau đó ngưng tụ thành một khuôn mặt đẹp đến lạ kỳ.
"Huyễn Tác, ngươi có khỏe không?"
Cô gái kia nhìn Lâm Phong hỏi.
Lòng Lâm Phong vui vẻ.
Không ngờ lại giấu được, tốt quá!
Hơn nữa, người phụ nữ này hắn đã từng thấy qua trong ký ức đánh cắp.
Là người yêu mến Huyễn Tác, tên gọi Huyễn Cơ.
Huyễn Cơ là thiên tài siêu cấp của Huyễn Hình Thú nhất tộc.
27 tuổi còn trẻ, nhưng đã là một Nhị Tinh bá chủ.
Trước kia, nàng từng cùng Huyễn Tác làm nhiệm vụ ở Vạn Thú Hoàng Triều lớn như vậy.
Đã từng có tình cảm gắn bó sống còn, lại có tình cảm không rõ ràng.
Chỉ là Huyễn Tác tên này một lòng muốn thoát ly Địa Quật, cho nên không hề để ý tới Huyễn Cơ.
Cũng không nhận thấy được các loại ám chỉ của Huyễn Cơ dành cho mình.
Khi trước lúc đạt được đoạn ký ức này, Lâm Phong còn cảm thán, không ngờ dưới lòng đất cũng có loại tình yêu này.
"Mọi chuyện đều thuận lợi, cứ yên tâm."
Lâm Phong nói.
Huyễn Cơ này vẫn là người liên lạc của Huyễn Tác, mỗi lần nhiệm vụ đều là do nàng làm người trung gian.
Hơn nữa, Huyễn Cơ cũng xem như là nửa cấp trên của Huyễn Tác.
Huyễn Cơ nghe vậy đôi mắt đẹp mang theo một tia lo lắng: "Trong nhân loại có rất nhiều cường giả, ngươi nhất định phải cẩn thận."
Lâm Phong gật đầu: "Ta bây giờ cực kỳ an toàn."
Huyễn Cơ nhìn xung quanh một lần rồi nói: "Ngươi bây giờ ở Ma Đô đại học sao?"
"Ừm."
Lâm Phong nói: "Hơn nữa, ta đã gϊếŧ Lâm Phong, mấy ngày nay đều ở đây dùng thân phận của hắn."
"Thật sao?"
Huyễn Cơ nhất thời vui mừng: "Tốt quá rồi!"
Có thể thấy, Huyễn Cơ này thật lòng lo lắng cho Huyễn Tác.
Rất sợ hắn không làm được nhiệm vụ sẽ bị tộc nhân và hoàng chủ trách phạt.
"Không cần lo lắng cho ta, ta bây giờ còn đang trong giai đoạn thích ứng."
Lâm Phong dịu giọng nói: "Đến lúc đó, ta sẽ tìm cơ hội trở về."
Huyễn Cơ nghe vậy khẽ cau mày nói: "E là rất khó, nhân loại đều biết hoàng chủ đã tuyên bố muốn gϊếŧ Lâm Phong."
"Nếu như ngươi vào Địa Quật, rất dễ dàng gây sự chú ý của Hoàng Giả nhân loại, đến lúc đó nói không chừng sẽ bị phát hiện."
"Ừm, ta sẽ chú ý."
Lâm Phong giả vờ cảnh giác nói: "Không nói nữa."
"Được, ngươi nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, nhân loại so với chúng ta gian xảo hơn nhiều."
Huyễn Cơ nói xong thì mặt đỏ lên: "Chờ ngươi trở về, chúng ta có thể cùng nhau đi Thần Vương mộ."
Sau khi Huyễn Cơ biến mất, khóe miệng Lâm Phong hơi nhếch lên.
Xem ra, năng lực của hắn vẫn chưa bị Địa Quật phát hiện.
Hơn nữa, xem tình hình này chắc là còn có thể giấu diếm được rất lâu.
"Thần Vương mộ?"
Lâm Phong nhíu mày.
Đây cũng là một thứ mới mẻ, hắn chưa từng nghe qua.
Trong ký ức đánh cắp cũng không có tin tức liên quan.
Nhưng không sao, đằng nào cũng sẽ không bị nhìn thấu, vậy cứ tương kế tựu kế!
Ngày hôm sau, đã khá muộn.
Lâm Phong vẫn đang tu luyện trong phòng trọng lực thì nhận được tin tức của Diệp Tôn.
Tuy Lâm Phong không có ý định gia nhập Thần Kiếm cục, nhưng vẫn bị kéo vào hệ thống của Thần Kiếm cục.
Mà tin tức này chính là do hệ thống nội bộ phát ra.
"Lam Đóa Vi tạm thời chưa có tung tích."
Nhìn thấy mấy chữ này, ánh mắt Lâm Phong khựng lại.
Có thể nói tạm thời chưa có tung tích thì cũng có thể coi là tin tốt nhất.
Hoặc cũng có thể là đã gặp nguy hiểm.
Đối với Lam Đóa Vi, Lâm Phong cũng không có quá nhiều suy nghĩ.
Chỉ là cảm thấy dù sao cô cũng là người mình mang tới bộ lạc Huyết Đồ.
Nếu như vì chuyện này mà mất mạng, Lâm Phong có chút băn khoăn.
Hơn nữa, Lam Đóa Vi dù sao cũng là người phụ nữ của mình.
Xét về tình về lý, cô cũng không thể chết được.
Lập tức Lâm Phong gửi một tin nhắn cho Diệp Tôn: "Ta đi Địa Quật."
Tin nhắn Lâm Phong vừa gửi đi, Diệp Tôn đã lập tức xuất hiện ở phòng trọng lực.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Diệp Tôn cau mày: "Hay là dùng thân phận Huyễn Tác kia?"
Lâm Phong gật đầu.
Diệp Tôn cười như không cười nói: "Không ngờ, ngươi cũng rất si tình đấy."
Lâm Phong nhún vai, tùy ngươi nghĩ thế nào.
"Cũng không phải không thể được, có điều cần một chút cơ hội mới được."
Diệp Tôn trầm ngâm nói: "Ừm... lần này ngươi cứ đi từ Thiên Dương Địa Quật đi!"
Thiên Dương Địa Quật cũng là một phần của Thiên Viêm Hoàng Triều.
Trước đó, Thiên Dương Địa Quật cũng đã phản kích nhưng thất bại, hơn nữa thương vong rất lớn.
"Chẳng lẽ không phải ở Ma Đô sao?"
Lâm Phong nói: "Phải biết rằng, dù ta là Huyễn Tác, thì việc Huyễn Tác ngụy trang hay là thân phận này của ta vẫn rất đáng nghi."
"Nếu như đi từ Thiên Dương Địa Quật, chẳng phải sẽ khiến người ta nghi ngờ sao?"
"Có Địa Quật của nhà mình không vào, lại đi nhà khác?"
"Bởi vì chuyện lần trước, Thiên Viêm Thú Hoàng đã đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt ở Ma Đô Địa Quật bên này."
Diệp Tôn nói: "Nếu ngươi đi từ Ma Đô, e là rất dễ dàng bị phát hiện."
"Coi như không bị phát hiện, cũng có thể bị Thiên Viêm Thú Hoàng bắt đi trước."
"Đến lúc đó, ngươi còn có cơ hội làm chuyện khác sao?"
Lâm Phong suy nghĩ rồi gật đầu.
Lời Diệp Tôn nói không phải là không có lý.
Hơn nữa, nếu lực chú ý của Thiên Viêm Thú Hoàng đều tập trung ở Ma Đô, vậy thì việc đề phòng ở Thiên Dương Địa Quật chắc chắn sẽ ít hơn nhiều.
Đây là một mặt.
Mặt khác, Lâm Phong cũng không nhất thiết phải luôn dùng thân phận của Huyễn Tác.
Chỗ của hắn vẫn còn giữ lại xác của mấy tên thủ lĩnh bộ lạc.
Đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.
Chỉ có cái Thần Vương mộ kia, sẽ nói sau.
Lập tức Lâm Phong kể cho Diệp Tôn nghe về chuyện Thần Vương mộ.
"Thần Vương mộ..."
Diệp Tôn suy nghĩ một chút rồi nói: "ồ ta nhớ ra rồi, nơi này ngược lại không tệ."
"Thần Vương mộ, chính là mộ địa của những vị thần đã hướng tới Đại Chúa Tể."
"Thần Triều?"
Lâm Phong hỏi "So với Hoàng Triều còn mạnh hơn sao?"
"Không sai, Thần Triều thống trị 12 Hoàng Triều."
Sắc mặt Diệp Tôn hiếm thấy nghiêm trọng: "Đó mới thật sự là nơi khiến người ta kiêng kỵ."
"Ngay cả ngươi cũng kiêng kỵ sao?"
Lâm Phong ngây ra một lúc.
"Ban đầu, chuyện này chỉ có ta và vài Vũ Hầu biết."
Diệp Tôn nói: "Ngay cả nhóm trấn thủ cũng không biết."
"Nhưng mà ngươi cũng không cần quá lo lắng, Thần Triều cách các thông đạo của Địa Quật rất xa."
"Hơn nữa, nhân loại chỉ là phụ thuộc của bọn họ, cũng không phải mục tiêu chính."
Diệp Tôn thấy Lâm Phong có vẻ muốn hỏi thêm, vội nói: "Dư thừa thì ngươi không cần biết, biết cũng vô ích."
"Vậy được, ta chuẩn bị xuất phát."
Lâm Phong nói.
"Cái này cho ngươi."
Diệp Tôn nói xong thì búng ngón tay.
Chợt, một đạo quang mang đen trắng đan xen nhập vào cơ thể Lâm Phong.
"Ngọa Tào, ngươi còn muốn khống chế ta!?"
Lâm Phong lập tức tức giận.
Diệp Tôn trợn mắt khinh bỉ: "Ta tmd là loại người như vậy sao?"
"Đó là Chân Hoàng ấn của ta, nhóc con, lúc mấu chốt có thể cứu ngươi."
"ồ?"
Hai mắt Lâm Phong tỏa sáng, cái này tốt.
"Có năng lực gì sao?"
"Ngươi sẽ biết thôi."
Diệp Tôn tức giận nói: "Đương nhiên, ta hy vọng ngươi không có cơ hội sử dụng nó."
"Tóm lại, đừng quá lãng phí."
Lâm Phong gật đầu.
"Khụ khụ, nếu có thể lấy được càng nhiều hoàng đạo khí độ cũng tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận