Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 95: Siêu việt cực phẩm dị năng Chiến Kỹ (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

"Đúng rồi, còn một việc nữa." Lâm Phong đột ngột nói: "Trước khi chúng ta hành động, Từ Hạo còn nghe được bọn chúng nhắc đến cái gì kế hoạch 'sống lại'." "Không biết Thánh Vũ Hậu và hiệu trưởng có hiểu rõ về việc này không?" "Kế hoạch 'sống lại'?" Phong Mãn Cung cau mày. "Kế hoạch này Thú Thần Giáo rộ lên đã nửa năm rồi." Diệp Tôn nói: "Theo tin tức ta nắm được, hình như nó có liên quan đến dị thú." "Nhưng cụ thể là gì thì cần tìm hiểu thêm." Lâm Phong gật đầu, chỉ cần cấp cao biết và có chuẩn bị là được. Còn cụ thể là cái gì thì không phải chuyện Lâm Phong có thể quan tâm. Lâm Phong nhận thấy, vị Thánh Vũ Hậu Diệp Tôn này vẫn rất giản dị, gần gũi. Ba người nói chuyện phiếm khoảng nửa tiếng thì kết thúc. Sau khi rời khỏi phòng của Diệp Tôn, một nữ tử vóc người cao gầy tiến lên: "Hai vị mời đi theo ta." Lâm Phong nghe vậy nhìn về phía Phong Mãn Cung. "À, 'hai bốn bảy' à, nhận thưởng." Phong Mãn Cung nói. Không lâu sau đã trở lại một phòng triển lãm diện tích cực lớn. Phòng triển lãm này có chút giống viện bảo tàng ở kiếp trước. Nhưng mà những thứ được bày ở đây toàn bộ đều là bảo vật liên quan đến tu luyện. Theo lời Phong Mãn Cung nói, những thứ này sẽ không dễ dàng mang ra. Cũng là do Diệp Tôn cảm thấy tin tức hai người truyền đi rất có giá trị và hai người lại có cả thiên phú lẫn tiềm năng. Nếu đổi thành người khác, chưa chắc đã cho vào. "Lâm Phong, ngươi đi chọn đi." Phong Mãn Cung nói: "Đi vào bên trong nhìn xem." Nghe vậy hai mắt Lâm Phong sáng lên. Toàn bộ phòng triển lãm lớn tương đương một sân bóng. Bên trong từng mặt kính đặc biệt là đủ các loại màu sắc rực rỡ, đã có không ít Linh Thảo Linh Mộc niên phần cực cao, cũng có một vài tài liệu đặc biệt chưa từng thấy qua. Trong đó, Lâm Phong còn nhìn thấy một tảng Ngự Thiên Thạch lớn đến 20 kg. Tiếp tục đi vào bên trong, chủng loại bảo vật càng nhiều. "Chiến kỹ dị năng cực phẩm: Bách Chiến Vương Quyền." "Chiến kỹ thân pháp dị năng cực phẩm: Thần Hành Bách Bộ." "Chiến kỹ dị năng cực phẩm: Thiên Hỏa Phần Thế."... Từng chiêu chiến kỹ dị năng đập vào mắt. Lâm Phong nhìn một vòng rồi vô thức đi đến tủ kính ở sâu bên trong. "Chiến kỹ dị năng địa phẩm!" Khi Lâm Phong nhìn thấy nhãn giới thiệu đằng sau thì mắt đều đỏ lên. Trên cực phẩm là địa phẩm, trên địa phẩm là thiên phẩm. Thiên phẩm đã là cao nhất, đi lên nữa là chiến kỹ dị năng tự nghĩ ra. Chỉ có điều thiên phẩm quá ít, chỉ có những cao tầng hạch tâm này mới có thể sử dụng. Trước mắt nhiều địa phẩm như vậy khiến Lâm Phong hoa cả mắt. "Chiến kỹ dị năng địa phẩm: Ngọc Hư Thần Quyền!" "Chiến kỹ dị năng địa phẩm: Thần Ảnh Tật Phong Thuấn!" Nhìn những chiêu chiến kỹ trâu bò đến nổ tung, Lâm Phong lại tỉnh táo lại. Nếu Thánh Vũ Hậu cho phần thưởng này, vậy thì phải tận dụng cho tốt. Không thể thấy lợi hại liền chọn. Sau khi tìm kiếm, hai mắt Lâm Phong sáng lên. "Lôi Vẫn Tinh Vân Chú, Thất Kiếp Trảm Long Quyết, vậy mà có cả hai!" Lôi Vẫn Tinh Vân Chú là công kích quần thể diện rộng. Còn Thất Kiếp Trảm Long Quyết lại là công kích đơn thể. Nhất thời Lâm Phong do dự. "Thôi, vẫn là Thất Kiếp Trảm Long Quyết đi!" Một lát sau Lâm Phong đã quyết định. Uy lực của Hủy Diệt Kiếp Lôi rất mạnh, cho dù không cần chiến kỹ dị năng cũng có thể gây ra sát thương mạnh. Chi bằng như vậy, sao không lựa chọn tuyệt kỹ đánh nhau công kích mạnh nhất được xưng danh này là Thất Kiếp Trảm Long Quyết. Hơn nữa, theo Lâm Phong thì tính thực dụng của chiến kỹ quần công không lớn lắm. Loại chiến kỹ này đa phần chỉ có thể đối phó kẻ yếu hơn mình. Mà thứ Lâm Phong cần, là chiến thắng những kẻ mạnh hơn mình rất nhiều. Thất Kiếp Trảm Long Quyết có thể liên tục phóng thích bảy lần Lôi Kiếp trong nháy mắt. Hơn nữa, một lần so với một lần mạnh mẽ hơn. Nếu như phóng thích thành công bảy lần thì uy lực của lần cuối cùng có thể chém cả Chân Long. Đó cũng là căn nguyên tên của nó. "Chọn xong rồi à?" Một lát sau Lâm Phong đi đến cửa. Phong Mãn Cung cười nói: "Xem ra là rất hài lòng rồi." "Đúng, phi thường hài lòng." Lâm Phong nói. Đơn thể, lại là Lôi Nguyên Tố, hơn nữa cao hơn Cửu U Phong Lôi Trảm tới 2 phẩm cấp, có thể không hài lòng sao? Không lâu sau, nữ thư ký của Diệp Tôn đã sao chép chiến kỹ dị năng ra một bản. "Lâm Phong, Thất Kiếp Trảm Long Quyết mà ngươi đã chọn chỉ có mình ngươi mới tu luyện được." Sau khi rời khỏi Tàng Bảo Thất, Phong Mãn Cung nghiêm mặt nói: "Tuyệt đối không được truyền cho người khác." Lâm Phong gật đầu. Đây là phần thưởng Diệp Tôn cho hắn, chứ không phải cho người khác. Tự ý truyền đi thì cũng không hay lắm. Hơn nữa, Thất Kiếp Trảm Long Quyết vẫn là do Diệp Tôn sáng chế. Việc Diệp Tôn cho Lâm Phong chọn, thực ra cũng là tín nhiệm Lâm Phong. Dù sao Lâm Phong có thể hiểu được một vài tâm đắc tu luyện của Diệp Tôn từ chiến kỹ này. Những thứ đó đều là vô giá. Nếu tiết lộ ra ngoài thì phiền phức lớn. Nhỡ đâu gặp phải người có mưu đồ khác thì sẽ còn nguy hiểm hơn. Việc Phong Mãn Cung nhắc nhở như vậy cũng là vì không muốn Diệp Tôn, vị Vũ Hầu này gặp phải bất cứ nguy cơ ảnh hưởng nào. Dù sao bọn họ mới là xương sống của nhân tộc... Là chỗ dựa để nhân tộc có thể tiếp tục sinh tồn. Quốc nội chỉ có bốn vị Vũ Hầu, tổn thất một người cũng là không nổi.... Cùng lúc đó, trước cổng Ma Đô đại học. Một người dáng dấp thon dài, mặc võ đạo phục đen trắng đan xen sải bước đi tới. Phía sau thanh niên đeo hai thanh Chiến Kiếm hợp kim cấp A, ánh mắt sắc bén, mang theo bước chân tự tin kiên nghị. Hắn đứng trước cổng Ma Đô đại học nhìn xung quanh một lượt. Bỗng lớn giọng nói: "Đường Khiếu, Vô Song kiếm của Giang Nam đại học, đến đây bái phỏng!" Nói xong, sát na thanh âm tựa như một thanh lợi kiếm, trong nháy mắt truyền đi. Bên trong Ma Đô đại học. "Cái gì, Vô Song kiếm đến!" "Tên này rong ruổi ở phương Bắc đã nhiều ngày như vậy, Liên Chiến Liên Thắng, cuối cùng vẫn phải đến sao?" "Hình như Hoàng Phủ học trưởng và Lý học trưởng đều đi Địa Quật rồi?" "Không phải chứ? Vậy còn ai có thể đánh được hắn?" Không chỉ có học sinh, rất nhiều lão sư cũng nghe thấy. "Cái tên Đường Khiếu kia lại giở trò quỷ gì, không phải đã nói Thập Đại Thiên Vương không đánh nhau sao?" Giang Sơn, hiệu trưởng bản thể hệ cau mày. "Đi thôi, đi ra xem thử một chút." Diêu Khải Thiên nói: "Danh tiếng của hắn đang nổi như cồn trong thời gian này, nếu như đóng cửa không gặp, cũng khiến Ma Đô đại học mất mặt." Không bao lâu, có khoảng trăm người đi theo. Có lão sư, có học sinh. Ngoài cổng, Đường Khiếu thấy vậy thì khóe miệng hơi nhếch lên. Bỗng lớn tiếng nói: "Đội trưởng người điên, Liên Hoa Phật ở đâu, ra đánh một trận!" Vừa dứt lời, sắc mặt mấy vị lão sư hơi thay đổi. Tên này, quả nhiên là có mục đích này! "Đường Khiếu, chiến dịch Thiên Vương Sơn 0.3 còn chưa bắt đầu, ngươi quay về đi!" Diêu Khải Thiên nói: "Nếu ngươi muốn cùng những học sinh khác luận bàn thì có thể tùy ý." Nói xong định rời đi. "Những người khác à? Bọn họ xứng sao?" Đường Khiếu vẻ mặt khinh thường nói: "Ta từ Giang Nam đại học một đường lên phía bắc, chiến 27 trận, thắng 27 trận." "Cho dù là Lâm Hạo, Thiên sứ Nam Cương bị ta đánh bại." "Mấy vị hiệu trưởng, chẳng lẽ là sợ rồi sao?" "Chúng ta có gì phải sợ?" Giang Sơn không vui nói: "Quy củ chính là quy củ, trước khi Thiên Vương Sơn bắt đầu thì không có tư nhân chiến!" "Quy củ sinh ra là để phá vỡ!" Đường Khiếu đột ngột nói. Bên ngoài Ma Đô đại học, ngoài thầy trò còn không thiếu người vây xem. Về phương diện này, bất kể là Đường Khiếu hay Diêu Khải Thiên đều là nhân vật có danh tiếng. Nhất là Đường Khiếu, danh tiếng dạo gần đây đang rất lớn, có thể nói là ai ai cũng biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận