Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 03: Khiếp sợ toàn trường (phiếu đánh giá )

Có thể tưởng tượng, bọn họ những lão sư này nhất định sẽ nhận được không ít tiền thưởng. Hơn nữa, sang năm, Bộ Giáo Dục rót thêm kinh phí cho trường trọng điểm cũng sẽ nhiều hơn không ít. Quan trọng nhất là, nhờ có sự nổi tiếng của Lâm Phong, chất lượng đầu vào của học sinh trường trọng điểm cũng sẽ tăng lên đáng kể. Có thể nói, một mình Lâm Phong đã kéo theo sự phát triển của toàn bộ trường học.
"Lâm Phong, chúc mừng, chúc mừng!"
Giáo viên chủ nhiệm Đường hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng. Năng lực dị biến của hắn chỉ là cấp thấp nhất, cấp F. Thế nhưng, học sinh của mình lại là cấp S. Đây là vinh quang vô thượng! Có thể đem ra khoe khoang cả đời. Lão Dương lớp bên cạnh chẳng phải luôn ngấm ngầm so kè với mình sao? Hừ, giờ thì xem ngươi còn vênh váo được nữa không!
"Ngọa tào... Ngọa tào!"
Liễu Nghị nhìn chằm chằm Lâm Phong, đầu óc trống rỗng. Tuy rằng hắn rất tin tưởng vào hảo huynh đệ của mình, nhưng ai có thể ngờ tới là cấp S chứ! Theo Liễu Nghị nghĩ, có thể thức tỉnh cấp C đã là quá tốt rồi. Dù sao hoàn cảnh gia đình của Lâm Phong ở đây cũng có hạn, không thể thường xuyên sử dụng các loại thuốc tăng cường thể chất. Khi Lâm Phong đi xuống, điều đón chờ hắn là từng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Thần sắc của Lâm Phong lại rất đỗi bình thản. Với sự hỗ trợ của hệ thống, dị năng cấp S thứ hai của hắn đã thức tỉnh. Nếu để bọn họ biết hắn sở hữu song dị năng S cấp, có lẽ sẽ phải sợ hết hồn mất?
"Sỏa Nghị, đến lượt ngươi đấy!" Lâm Phong nói.
"Ta thì sao cũng được thôi." Liễu Nghị cười nói: "Ngược lại có ngươi bảo hộ ta rồi." Hắn thật lòng vui mừng cho Lâm Phong.
"Hệ thống, kiểm tra bảng." Bảng thông tin đã xuất hiện trên đài khi nãy, nhưng lúc đó Lâm Phong không rảnh xem. Lâm Phong vừa nói, một bảng thông tin ảo liền hiện lên trong đầu.
Kí chủ: Lâm Phong
Cảnh giới: Nhất tinh Giác Tỉnh Giả
Dị năng: Hủy Diệt Thần Lôi (S), tự lành (S)
Chiến kỹ: Không
Chỉ cần thức tỉnh được dị năng, chính là Nhất Tinh Giác Tỉnh Giả. Tiếp theo chỉ là chậm rãi tu luyện thôi. Nhìn cột dị năng, Lâm Phong dù có tâm tính trầm ổn cũng không khỏi nở một nụ cười. Mười tám năm này không uổng phí các loại chờ đợi.
Theo thời gian trôi đi, nghi thức thức tỉnh của hai lớp cũng đã kết thúc. Năm mươi người trong đám đó ngoài Lâm Phong thức tỉnh được S cấp ra, thì không còn ai khác đạt được cấp S. Cấp B lại ngoài ý muốn xuất hiện một người. Không ai khác, chính là Liễu Nghị. Dị năng của Liễu Nghị là cấp B, loại hình thú hóa - Long Mã dực. Thú hóa loại, đúng như tên gọi, có được một bộ phận hoặc năng lực của dị thú. Cấp bậc dị năng này càng cao, mức độ thú hóa càng lớn. Mà Long Mã dực lại là hai cánh của một loại dị thú có tên Thiên Long Mã. Hai cánh của Thiên Long Mã trắng như tuyết, mỗi khi vỗ cánh có thể trong nháy mắt bay xa vài cây số. Dị năng này quả thực rất hợp với Liễu Nghị, ừm, xem ra lại càng thêm ngông cuồng.
Trong lớp bỗng xuất hiện một người có dị năng cấp S thực sự làm thầy Đường sướng phát điên. Hắn thậm chí đã bắt đầu mơ tưởng đến chuyện được trường học thưởng cho một căn hộ. Chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Ba năm trước, Nhất Trung cũng đã từng có tiền lệ như vậy.
Nhưng ngoài Lâm Phong và Liễu Nghị ra, những người khác đều không có dị năng vượt quá cấp D, thậm chí còn có đến hai mươi bảy người dị năng cấp F. Với kết quả này, thầy Đường đã cực kỳ hài lòng. Lúc đi, dáng vẻ cũng khác hẳn.
Sắp đến chỗ các giáo sư thì Lâm Phong vừa vặn thấy Dương Bình dẫn theo người của lớp 3 đi đến đại sảnh giác tỉnh.
"Lão Đường, sao trông cao hứng thế?" Dương Bình hỏi: "Có phải lớp ông toàn là cấp F cả không?" Bình thường Dương Bình và thầy Đường hay ngấm ngầm so kè nhau, cứ gặp mặt là lại chí chóe như thường. Nếu như trước kia nghe thấy lời này của Dương Bình, thầy Đường nhất định sẽ ầm ĩ với Dương Bình nửa ngày. Nhưng hôm nay, tâm tình của hắn hoàn toàn khác biệt.
"Ha ha, lớp ta có Lâm Phong thức tỉnh được dị năng cấp S đấy." Thầy Đường cười híp mắt vỗ vai Dương Bình: "Lão Dương, đừng ghen tị, đều là mệnh cả." Nói xong, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn rồi dẫn theo Lâm Phong và mọi người trong lớp trở về phòng học.
"S... S cấp! Cái này... cái này..." Đồng tử của Dương Bình co rút lại, môi cũng bắt đầu run rẩy. Còn đám học sinh lớp 3, ai nấy đều không khỏi ngưỡng mộ vô cùng.
Vừa về đến phòng học, Lâm Phong đã bị gọi đi. Phòng hiệu trưởng. Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn, mặt mày đỏ hồng: "Đến rồi, đến rồi, Lâm Phong, mau ngồi xuống đi." Người này chính là hiệu trưởng của trường trọng điểm số 3, Trương Sơn. Một cường giả ở cảnh giới Chiến Linh sơ kỳ. Đây là lần đầu tiên Lâm Phong tiếp xúc với hiệu trưởng. Lúc trước Trương Sơn rất uy nghiêm và thần bí, ngày thường đến cả mấy vị lão sư cũng ít khi gặp được. Nhưng hôm nay, trước mặt Lâm Phong, không biết còn tưởng Lâm Phong mới là lãnh đạo ấy chứ.
"Lâm Phong à, không ngờ ngươi lại thức tỉnh được dị năng cấp S." Trương Sơn vừa nói xong thì không nhịn được cười ha hả. Với thành tích này, hắn có cơ hội thăng tiến vào cục giáo dục. Cũng trách sao Trương Sơn lại hưng phấn đến vậy.
"Ngươi làm rạng danh trường ta rồi."
"Vừa rồi chúng ta bàn bạc dưới, quyết định tưởng thưởng cho ngươi." Câu nói tiếp theo của Trương Sơn khiến Lâm Phong ngây người một lát.
"Nhà trường quyết định thưởng cho ngươi hai mươi vạn." Trương Sơn nói ra: "Về mặt vinh dự, ta còn phải xin chỉ thị từ cấp trên, ngươi thấy thế nào?" Từ sau khi Lâm Phong thức tỉnh được dị năng cấp S, địa vị và ý nghĩa của Lâm Phong đã hoàn toàn khác biệt. Lâm Phong gật đầu, không nói gì. Hai mươi vạn, bất kể là với nhà trường hay với cá nhân thì cũng đều là một con số lớn. Còn về vinh dự, Lâm Phong lại không mấy quan tâm, đều chỉ là hư danh mà thôi.
Trương Sơn vừa nói xong thì có chút kích động xoa xoa hai tay: "Cái đó... Có thể cho ta xem dị năng của ngươi được không?"
"Nói ra cũng xấu hổ, ta còn chưa từng thấy tận mắt dị năng S cấp bao giờ." Trương Sơn bổ sung thêm một câu.
Thấy qua rồi ai cũng khen hay.
p/s: Lão tác giả bảng xếp hạng S cấp, đọc không lo lắng, không phải thánh mẫu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận