Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 121: Thiên Vũ Hầu Đông Phương Khải thừa nhận (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

Chương 121: Thiên Vũ Hầu Đông Phương Khải thừa nhận (cầu hoa tươi, cầu buff kẹo)
Sau 3 ngày.
Đế Kinh trung tâm phủ.
Nơi này là trung tâm Đế Kinh, nơi cư ngụ của tứ đại Vũ Hầu cùng mấy vị ngự đô. Ngoài ra, lối vào Địa Quật thứ hai của Đế Kinh cũng nằm trong phủ trung tâm. Mà linh nguyên trì, đặt ở bên trong phủ trung tâm.
"Lâm Phong, nhớ kỹ ngươi chỉ có 2 ngày."
Nhiễm Hồng Y vẫn mặc bộ Hồng Y, chỉ có điều lần trước là võ đạo phục màu đỏ. Hôm nay là quần dài đỏ thẫm. Vóc người cao gầy cùng mái tóc dài đen nhánh, tạo nên một vẻ đẹp khác biệt.
Lâm Phong gật đầu.
Trước đó, Phong Mãn Cung đặc biệt nói với Lâm Phong, linh nguyên trì là một trong tứ đại bảo địa quốc gia. Ngoại trừ những người như Lâm Phong giành được hạng nhất trong chiến dịch Thiên Vương Sơn, chỉ có các cường giả tông sư trở lên mới đủ tư cách sử dụng. Hơn nữa, còn phải tiêu hao công huân lớn mới được.
Dưới sự hướng dẫn của Nhiễm Hồng Y, Lâm Phong vượt qua từng lớp kiểm tra, cuối cùng đến một căn phòng rất lớn. Giữa phòng, một cái ao lớn bằng ngọc hiện ra trước mắt. Cái ao này có kích thước gần bằng sân bóng rổ, bên trong hơi nước bốc lên như mơ ảo.
"Nhiễm Ngự Đô."
Bên ngoài linh nguyên trì, một ông lão râu tóc bạc phơ gật đầu với Nhiễm Hồng Y.
Nhiễm Hồng Y nói: "Lão Trần, ngươi lui xuống trước đi."
"Dạ."
Lão giả chậm rãi rời đi. Lâm Phong nhìn theo.
Tên đầy đủ của lão Trần là Trần Bình Khang, là một trong Thập Đại Thiên Vương của 60 năm trước. 30 năm trước, ông bị thương nặng trong một trận thú triều, nhưng đã tiêu diệt được hai Thú Vương. Tuy sau đó nguyên khí tổn hao nặng nề, tu vi suy yếu, nhưng vị Anh Hùng này xứng đáng nhận được sự kính ngưỡng của mọi người. 10 năm trước, Trần Bình Khang lui về ở ẩn, được Thánh Vũ Hậu sắp xếp đến đây trông coi linh nguyên trì để an dưỡng tuổi già.
"Ông!"
Nhiễm Hồng Y đi đến bên cạnh ao linh nguyên, đột nhiên bàn tay ngọc khẽ vung lên.
Nhất thời, một loạt các tổ hợp gien được đưa vào.
"Ầm ầm!"
Linh nguyên trì to lớn bắt đầu tăng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Cùng lúc đó, các ngọc thạch xung quanh linh nguyên trì tản ra ánh sáng màu lam nhạt. Khi lam quang đạt đến độ sáng chói không gì sánh được.
"Được rồi, vào đi." Nhiễm Hồng Y nói.
Lâm Phong ánh mắt nóng rực nhìn linh nguyên trì, chợt bắt đầu cởi quần áo. Lúc đầu Nhiễm Hồng Y còn không để ý, đến khi Lâm Phong cởi đến khi chỉ còn quần lót.
"Ngươi... Ngươi đang làm cái gì!" Nhiễm Hồng Y ngây người: "Ta bảo ngươi vào là để ngươi hấp thụ linh lực chứ không phải bảo ngươi tắm."
"Hôm qua, hiệu trưởng Phong còn nói với ta, phải ghi nhớ không mặc quần áo." Lâm Phong cũng ngơ ngác: "Nghe nói như vậy có thể giúp năng lượng bên trong nhanh chóng tiến vào cơ thể."
Thật là lúng túng. Khuôn mặt của Nhiễm Hồng Y đỏ lên, lập tức nói: "Không khác biệt nhau lắm đâu."
Nói rồi xoay người rời đi.
Thấy Nhiễm Hồng Y đóng cửa lại, Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm. Do dự một chút, trực tiếp nhảy vào trong ao. Tóm lại vẫn là càng tin Phong Mãn Cung hơn. Dù sao cũng là hiệu trưởng mà.
"Oanh!"
Ngay khi Lâm Phong bước vào linh nguyên trì, một luồng năng lượng không rõ từ bốn phía cuốn tới. Sau một khắc, dịch trong suốt màu xanh nhạt – linh năng gốc, nhanh chóng bao phủ Lâm Phong.
Lâm Phong ngưng thần, nhắm mắt lại.
"Két."
Dưới sự dẫn dắt của linh năng gốc, Hủy Diệt Kiếp Lôi của Lâm Phong tự động tách khỏi cơ thể. Hồ quang điện màu đỏ sẫm cùng nguyên bản màu xanh nhạt quấn quýt lấy nhau trông rất đẹp mắt.
Ba ngày nay, Lâm Phong luôn hồi tưởng lại trận chiến với Kế Vô Tương. Cảnh giới áo nghĩa không thể không nói vô cùng huyền ảo, cũng vô cùng thần kỳ. Nếu không phải Kế Vô Tương đạt tới cảnh giới này, thì đã chết dưới Thất Kiếp Trảm Long Quyết rồi. Cái gọi là áo nghĩa, thực chất là hình thái sơ cấp của quy tắc. Phong Mãn Cung từng nói, "tùy tâm" là cảnh giới viên mãn nhất. Nhưng cũng không phải là trọng điểm.
Trên con đường tu luyện của Giác Tỉnh Giả có một cửa khẩu, mà áo nghĩa chính là cửa ải khó nhất. Rất nhiều tông sư, thậm chí cả những tông sư đỉnh phong, đều bị mắc kẹt ở chỗ này, không nắm bắt được trọng điểm. Áo nghĩa, huyền diệu khó giải thích. Có người có thể đốn ngộ ngay sau khi tiến vào cảnh giới tông sư, nhưng có người, dù cố gắng thế nào cũng không sờ được phương pháp.
Chiến đấu với Kế Vô Tương đã cho Lâm Phong một sự hiểu biết nhất định về áo nghĩa. Cộng thêm việc Phong Mãn Cung mấy ngày nay thường xuyên cho Lâm Phong xem dị năng của mình, điều này làm cho sự lý giải của Lâm Phong về áo nghĩa càng thêm thấu triệt. Nhưng mà, thấu triệt là thấu triệt, muốn bản thân đạt được cảnh giới này cũng không dễ dàng.
Trong hồ lớn, đầy ắp nguyên bản, đang cấp tốc tiến vào cơ thể Lâm Phong. Theo Hủy Diệt Kiếp Lôi xuất hiện, hồ vốn màu xanh nhạt đã biến thành màu đỏ sẫm. Thoạt nhìn, cứ như biển máu.
Ở trạng thái này, Lâm Phong dường như tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Trong đầu, những hình ảnh về việc mình vận dụng dị năng hiện lên như đèn kéo quân. Một số chỗ thiếu sót, không đủ, không ổn thỏa cũng dần dần rõ ràng. Đây là một quá trình thăm dò cẩn thận, cần sự tập trung cao độ và một chút cơ duyên...
...
Lúc Lâm Phong đang ngâm mình trong linh nguyên trì.
Trong phủ trung tâm.
"Thằng nhóc đó thế nào rồi?" Diệp Tôn khoanh chân, cười híp mắt hỏi.
Đối diện Diệp Tôn, là một người đàn ông trung niên mặc đồ đường trang nho nhã. Người đàn ông mũi cao thẳng, ánh mắt mang vẻ tinh tú vũ trụ, tràn đầy trí tuệ. Người này, chính là một trong tứ đại Vũ Hầu, Thiên Vũ Hầu Đông Phương Khải.
"Cậu ta có thể mất khoảng 5 năm để trở thành Vũ Hầu thứ năm." Đông Phương Khải mở miệng nói.
"Ngươi đánh giá cậu ta cao quá." Diệp Tôn có chút bất ngờ: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói là 10 năm chứ."
Nếu để người ngoài nghe được cuộc trò chuyện của hai vị đại lão, chắc chắn sẽ kinh ngạc không gì sánh bằng. Một sinh viên đại học năm nhất 18 tuổi, mà 5 năm liền có thể trở thành tân tấn Vũ Hầu, đây quả là điều khó tin. Cần phải biết rằng, Lâm Phong dù gì cũng chỉ mới ở cảnh giới Chiến Linh thôi. Trong thời gian này, có vô số cửa ải phải vượt qua. Có vô số khó khăn phải trải qua.
"Có thể, cậu ta sẽ mang đến cho chúng ta một bất ngờ lớn đấy."
Thiên Vũ Hầu nhìn về phía trước, đôi mắt phảng phất xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại, rơi vào người Lâm Phong.
"Chỉ là sau chiến dịch Thiên Vương Sơn, những kẻ nhắm vào cậu ta không ít." Thiên Vũ Hầu nói xong, hàn quang lóe lên trong mắt Diệp Tôn.
"Cậu ta có thể đối phó, để tự cậu ta giải quyết."
"Nếu thật sự không giải quyết được, sẽ có người ra tay giúp cậu ta." Diệp Tôn nói.
"Sao sáng lung linh, Truyền Kỳ xuất hiện, Nhân Tộc đại hưng hiển lộ." Đông Phương Khải lẩm bẩm: "Thằng nhóc này, không hề tầm thường!"
Hai ngày thoáng qua.
Trong linh nguyên trì.
Lâm Phong vẫn nhắm mắt, những hồ quang điện màu đỏ sẫm xung quanh đã biến mất. Nguyên bản màu xanh nhạt cũng gần như không còn do Lâm Phong hấp thụ, mà trở nên trong suốt.
Hai ngày này, cảnh giới của Lâm Phong đã tăng từ Bát Tinh Chiến Linh lên Chiến Linh đỉnh phong, chỉ cách cấp Chiến Tướng một bước ngắn nữa thôi. Tốc độ này, không thể nói là không nhanh.
Nhưng điều thực sự khiến Lâm Phong bất ngờ và ngạc nhiên, vẫn là khả năng khống chế dị năng của mình! Dưới sự trợ giúp của linh năng gốc, hắn đã hoàn toàn tiến vào cảnh giới tùy tâm. Đồng thời, vẫn còn trong cảnh giới tùy tâm và tiến thêm một bước dài nữa!
"Ừm?"
Lúc này, ánh sáng linh nguyên trì trong nháy mắt mờ đi.
Lâm Phong mở mắt ra: "Đến giờ rồi sao?" Lâm Phong có chút chưa thỏa mãn nói. Nói xong, tâm thần Lâm Phong khẽ động.
"Thứ lạp!"
Sau một khắc, một đôi cánh chim màu đỏ sẫm, mỗi cánh dài 5 mét, xuất hiện sau lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận