Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 1012: Không rõ vì sao

"Chuyện này dù gì cũng là chuyện của rất nhiều năm về trước, nếu nói bảo ta nhớ lại toàn bộ ngay lập tức thì thực sự không dễ dàng gì, hơn nữa ta cũng đã bao nhiêu năm không nghĩ đến chuyện này rồi. Đây chỉ là một vấn đề chợt nảy ra thôi, ngươi muốn ta nhớ lại toàn bộ ngay lập tức, hơn nữa phải hiểu rõ về bọn họ như vậy. Điều đó không thực tế, cho nên ngươi đừng có gấp gáp, dù thế nào, ít nhất chúng ta có thể biết có nhân vật như thế không phải đã xong chuyện sao? Mặc kệ người phía trước chúng ta gặp phải có phải là người chúng ta nghĩ hay không. Nhưng chúng ta đã tìm được một tia đầu mối rồi, ngươi không biết sao, nói cách khác chỗ này quả thật có rất nhiều thời điểm. Ngươi phải biết rằng, khi họ ở trong chức trách, nhất định phải có thời gian hạn định. Nói cách khác họ hoặc là sẽ lấy viên bảo thạch đi, hoặc là đã không cần thiết phải bảo vệ ở chỗ này nữa. Vì họ có một thời hạn, không thể nói rằng cứ ném đời sau năm nào cũng phải đến trông giữ ở đây được. Đó là một quy định bất thành văn, nói đúng hơn là sau khi thủ hộ bao nhiêu đời thì họ hoàn toàn có thể bỏ cái nơi này. Đó là một chuyện rất bình thường mà, cho nên rất nhiều khi chúng ta nghĩ tính toán sự việc không cần phải quá xoắn xuýt nhiều như vậy. Có lẽ họ cũng không còn trông coi nữa, chúng ta dễ như trở bàn tay sẽ có được, hoặc có lẽ họ đang ở ca trực cuối cùng nhất, ngươi thấy có đúng không?"
Cái kiểu nói nước đôi lập lờ như thế thật khiến Lâm Phong rất khó chịu, ngươi biết thì cứ nói là biết đi. Không biết thì cũng đừng ậm ờ, toàn là những câu hỏi nghi vấn, thật sự làm cho Lâm Phong không biết chuyện tiếp theo nên làm thế nào, nếu mà cứ như vậy. Thì thật sự là đi lại khó khăn rồi, ngươi không biết đối phương ở trạng thái nào, không biết đối phương đang nghĩ cái gì. Ngươi lúc này chỉ là biết suy tính vấn đề của ngươi, mà những điều ngươi nghĩ căn bản cũng không dựa trên hành động thực tế nào cả. Lời ngươi nói nếu là sự thật thì còn dễ làm, còn nếu là giả thì thôi xong, còn trúng phóc tâm lý đề phòng của người ta nữa thì sao."Thôi được, chúng ta cũng không cần xoắn xuýt quá nhiều như vậy, mặc kệ những người trong hầm ngầm kia có còn bảo vệ ở đây hay không. Ít nhất các ngươi chắc cũng có thể nhanh chóng tìm được thôi, coi như là không nhanh chóng tìm được. Ít nhất là các ngươi ở chỗ này đã tìm kiếm lâu như vậy rồi, cũng phải có được chút manh mối chứ. Chúng ta không cần nghĩ quá nhiều chuyện, cứ để mọi thứ tự nhiên mà nghĩ. Mặc kệ phía trước sẽ có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không để ý phía trước có dạng người gì. Vậy thì cứ gặp phật g·iết phật, gặp ma g·iết ma là xong chuyện, ngươi lúc này còn xoắn xuýt nhiều làm gì. Làm ta thực sự không biết nên nghĩ thế nào nữa, nhiều lúc chính là như vậy đấy."
"Ngươi càng suy nghĩ nhiều thì mọi chuyện càng phức tạp thêm thôi, vậy thì chúng ta cứ thẳng thắn tất cả mọi chuyện đi, chúng ta đừng có quá xoắn xuýt, cứ nghĩ đơn giản một chút được không?" Lâm Phong không biết nên nói với hắn như thế nào chuyện này, nhưng mà có rất nhiều lúc, ngươi nếu như không nói rõ với hắn thì cũng không được, trực tiếp bảo hắn bước tiếp theo nên làm gì thì xong. Những vấn đề còn lại cứ theo cách mình nghĩ mà lo, mặc kệ những người dưới hầm ngầm kia có tồn tại hay không, mặc kệ người dưới hầm ngầm thủ hộ như thế nào. Mặc kệ trách nhiệm của bọn họ rốt cuộc có phải là ở ca trực cuối cùng hay không, nhưng mà ai cũng không thể ngăn cản bước chân của họ được, dù sao con mắt của họ thấy cái gì, chính họ hiểu rõ trong lòng mà. "Ai da, kỳ thực chúng ta coi như là gặp được một đám người mà chúng ta không muốn người khác biết đến. Rất nhiều lúc ngươi phải biết rằng, lúc này nếu ta thực sự tìm được địa chấn nhân rồi. Thì chúng ta hoàn toàn có thể biết được rất nhiều chuyện ít người biết từ miệng hắn. Chẳng lẽ ngươi không cho rằng đó là một chuyện rất đáng để vui mừng hay sao? Hơn nữa ta cũng biết là không muốn xoắn xuýt quá nhiều với đám người này ở đây. Nhưng mà nếu có thể gặp được, thì coi như là chúng ta may mắn rồi."
Nghe Lâm Phong nói vậy, những lời của Ngưu Lão Bát thật sự là vòng vo tam quốc, làm cho Lâm Phong chẳng còn chút tính khí nào cả. Ngươi bảo lúc này ngươi còn có thể nói gì với hắn đây? Suy nghĩ kỹ thì đúng là có chuyện như vậy thật. Ở trong rừng sâu núi thẳm này mà lại gặp được một nhóm người đã mất tích nhiều năm, hoặc có lẽ là một nhóm người đã bị lãng quên. Cũng khá là hi hữu, dù sao từ bọn họ ta có thể biết được rất nhiều bí mật. Mặc kệ bí mật đó có hữu dụng đối với bản thân mình hay không, nhưng điều tiên quyết đó...ít nhất...cũng là một bí mật mà. Mọi người đều cảm thấy hai chữ "bí mật" rất mới mẻ độc đáo, nhưng Lâm Phong thầm nghĩ lúc này đâu phải đi tìm kiếm bí mật đâu. Bởi vì những người dưới hầm ngầm dù có như thế nào thì cũng không có quan hệ gì với mình cả, chẳng lẽ phải tìm kiếm ẩn số cho mình ở phương diện này sao?"Tốt rồi, nhiều lúc ta cũng không giải thích cho ngươi nhiều nữa, hiện tại nơi địa chấn nhân tế bái chúng ta cũng đã tìm được rồi. Vậy thì chúng ta không cần lo lắng về chuyện của người khác nữa, gặp được là do duyên phận, không gặp được là do số mệnh thôi. Chúng ta không cần phải nghĩ quá nhiều chuyện ở chỗ này nữa, ngươi thấy có đúng không?" "Cho nên, ta cho rằng chúng ta nên đi làm chuyện chúng ta cần làm, ngươi thấy được không?" Trước đây Lâm Phong cho rằng Ngưu Lão Bát làm việc gì cũng vô cùng nhanh gọn sạch sẽ. Nhưng không ngờ là khi gặp phải cái chỗ người trong hầm ngầm tế bái thì lại có nhiều ý tưởng đến như vậy. Hơn nữa câu trước không khớp câu sau, hoặc tất cả lời nói của hắn đều mang theo câu hỏi nghi vấn. Lâm Phong rất là bất đắc dĩ, mặc kệ ngươi nói thế nào, ngươi nghĩ ra sao cũng theo ý của ngươi mà làm. Hiện tại chuyện ngươi làm chính là nghĩ ngợi, vậy thì dứt khoát hiện tại chúng ta không cần phải nghĩ nữa, tất cả mọi việc cứ lấy hành động làm tiêu chuẩn thôi. "Tốt rồi tốt rồi, ta biết ý của ngươi là gì rồi, làm cái gì mà vội vàng đến như vậy chứ. Nhiều khi ta biết ngươi là một người rất là trầm tĩnh, sao bây giờ lại trở nên nôn nóng đến thế. Ngươi phải biết rằng dục tốc bất đạt, ở khu vực này ngươi cũng biết rồi, tất cả những manh mối, những hiểu biết đều là để chúng ta cảm nhận được con đường phía sau sẽ như thế nào, dễ đi hay không dễ đi."
"Ta cho ngươi biết, đến cuối cùng thì ta mới chịu tâm bình khí hòa, không muốn chuyện gì cũng trở nên quá nóng nảy như vậy, biết không?" Câu nói này trước đây là Lâm Phong nói với hắn, hiện tại lại dùng trên người mình. Lâm Phong thật sự không có ý kiến gì, không có bất cứ suy nghĩ nào, bởi vì những lời người ta nói nhiều khi rất đúng. Dù sao những lời này cũng là mình đã từng nhắc nhở hắn, hiện tại tốt lắm rồi, đến sau cùng lại bị người ta cho một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận