Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 365: Đi tới ngõ cụt

Chương 365: Đi tới ngõ cụt Phía sau đã không có đường lui, hiện tại hắn không tiến về phía trước thì cũng không có cách nào.
Lâm Phong hiện tại một đường men theo con đường bên phải này, một đường tiến về phía trước.
Hắn nhìn cảnh tượng mờ mịt hai bên, hắn biết cái đại điện này thực ra tất cả đều là ẩn giấu.
Bởi vì hắn không có được linh lực và truyền thừa nơi này, nên hắn ở chỗ này vốn là thấy không rõ phương hướng, Lâm Phong không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tiến về phía trước trong hành lang hẹp hẹp tương tự thế này.
Sau khi Lâm Phong đi một khoảng thời gian, phát hiện phía trước hình như có động tĩnh, hắn theo âm thanh tiếp tục tiến về phía trước.
Thế nhưng hắn muốn từ bên cạnh đi qua là không thể, bởi vì hai bên trái phải chính là hành lang hẹp hẹp, nếu hắn muốn từ bên cạnh đi qua thì giống như đụng phải vách tường, căn bản là không được.
Hiện tại hắn chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước xem có thể đi đến nơi phát ra âm thanh kia hay không.
Cũng may, hiện tại âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng, thế nhưng tâm Lâm Phong cũng càng lúc càng trầm xuống.
Hắn phát hiện hình như hắn đã chạm trán với đám Ngưu Đầu Nhân kia rồi, xem ra đám Ngưu Đầu Nhân kia đã bị vây ở phía trước.
Đồng thời Lâm Phong có thể đoán được Lộc Thiên bọn họ chắc là chọn cửa điện bên trái để đi hậu điện.
Cho nên bây giờ hắn gặp ở đây chắc là Ngưu Đầu Nhân, cảm thấy tình huống là như vậy, Lâm Phong siết chặt tay lại thấy yên tâm.
Bởi vì hắn biết Lộc Thiên bọn họ bây giờ an toàn, hiện tại hắn chỉ có đối mặt với đám Ngưu Đầu Nhân này và tiến hành một trận đại chiến, vượt qua đám Ngưu Đầu Nhân này mới có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Không biết, vượt qua đám Ngưu Đầu Nhân này phía trước hắn còn gặp phải cái gì.
Nhưng theo âm thanh càng ngày càng gần, hắn biết một trận chiến của hắn và Ngưu Đầu Nhân là không thể tránh khỏi.
Lâm Phong không nghĩ tới hắn tìm Lộc Thiên, kết quả ở đây gặp lại là Ngưu Đầu Nhân, hắn còn tưởng rằng hắn có thể gặp Lộc Thiên.
"Chúng ta đã bị khốn ở cái địa phương này, bị khốn rất lâu rồi, hiện tại chúng ta có phải nên nghĩ biện pháp đi ra không, nếu không đi ra, chúng ta vẫn bị vây ở nơi này, sẽ bị vây mất!"
Hiển nhiên trong đám Ngưu Đầu Nhân cũng có người không chịu nổi việc bị vây ở đây, hắn muốn rời khỏi chỗ này, nhưng hắn vẫn không tìm được cơ hội, hiện tại hắn đang ở đây oán giận mình không ra được.
Lời oán trách này của Ngưu Đầu Nhân hiển nhiên không phải là một hai lần, nghe thấy hắn oán trách xong mọi người đều không có ai phản ứng đến hắn, cũng biết lời oán giận này của Ngưu Đầu Nhân không hề gây được sự đồng tình nào.
Lâm Phong rón rén đi đến chỗ phát ra âm thanh, hắn muốn nhìn rốt cuộc có bao nhiêu Ngưu Đầu Nhân ở chỗ này, vì nghe âm thanh chắc là không chỉ hai người.
Nhưng đợi đến khi hắn đến chỗ này rồi, hắn mới phát hiện Ngưu Đầu Nhân này thật sự không ít, có ít nhất hơn mười người.
Lâm Phong chứng kiến có một Ngưu Đầu Nhân ngồi dưới đất, ở đó ủ rũ cúi đầu.
Lâm Phong cũng biết có lẽ đây là tên Ngưu Đầu Nhân đã oán trách lúc nãy, cũng không biết Ngưu Đầu Nhân này đã bị đả kích gì, bây giờ tâm tình không tốt.
"Đại ca lúc trước ở trong đại điện có phải chúng ta nên đi phía bên trái mới đúng không?"
Lúc này bên cạnh có một Ngưu Đầu Nhân nữa, bây giờ nhớ lại việc lựa chọn đường đi lúc trước của bọn họ hẳn là không đúng, vì bọn họ hiện tại chọn dường như là bên phải, bọn họ thực ra phải chọn bên trái mới đúng.
Xem ra bọn họ cũng giống Lâm Phong, không chọn mà cứ đi bên phải, nếu không thì họ không thể ở chỗ này mà không tìm được lối ra.
Lâm Phong không biết Lộc Thiên bọn họ có phải cũng vậy không, nhưng Lâm Phong có thể khẳng định bọn họ hẳn là đã bị vây ở đây một thời gian rất lâu rồi.
"Cái chỗ đáng chết này, dù chúng ta chọn bên trái hay bên phải, kết quả đều như vậy, kể cả là chọn bên trái, chúng ta cũng không thể tìm được lối ra, bây giờ mọi người cứ cố gắng tiến về phía trước thôi!"
Tên đại ca của đám Ngưu Đầu Nhân, nghe xong lời người kia liền phản bác, vì hắn biết dù họ chọn con đường lúc trước, thì cũng sẽ ra kết quả này thôi.
Hắn biết tòa lâu đài thần bí này thực chất là như vậy, nếu không thì làm sao để họ gặp phải tình huống thế này.
Coi như bọn họ chọn bên trái, họ cũng không tìm được lối ra, bây giờ dù họ đang ở bên phải, nhưng hắn biết chỉ cần họ tiếp tục tiến về phía trước sẽ phải tìm được một con đường.
Nhưng hiện tại họ dường như đã đi vào ngõ cụt, giống như không tìm được lối ra.
"Tiểu Thất, ngươi đừng có mà ở đây ủ rũ than thở nữa, nhanh chóng đứng lên cho ta, bây giờ chúng ta ở chỗ này trễ nãi đã quá lâu rồi, thật sự nếu không đi ra, chúng ta lại bị chết đói ở chỗ này!"
Xem ra tên đại ca trong đám Ngưu Đầu Nhân đối với Tiểu Thất lúc trước ngồi dưới đất ăn vạ hiện tại đã không còn kiên nhẫn.
Hắn không muốn tiếp tục dỗ Tiểu Thất, bảo Tiểu Thất mau đứng dậy cùng bọn họ tìm đường ra, nếu Tiểu Thất cứ ở đó giở trò vô lại, người khác cũng sẽ giống Tiểu Thất.
Vì hiện tại tâm trạng mọi người đều không tốt, nếu một người cứ luôn oán trách thì mọi người sẽ cảm thấy người đó nói đúng.
Thời gian dài mọi người sẽ sinh lòng oán trách, ai còn muốn đi về phía trước nữa, bây giờ bọn họ là muốn đi tới, tiến lên thì không thể lùi, vậy nên họ chỉ còn cách liều mạng một lần, tiến lên tìm một con đường.
"Đại ca lúc trước chúng ta không nên nghe lão nhị, lão tam nói, lẽ ra phải để chúng vào, để chúng nó tốt mà chúng ta phải vào, hiện tại bọn chúng đều không thèm vào!"
Tiểu Thất đang ngồi dưới đất rõ ràng tỏ vẻ thất vọng với những gì bọn họ đang gặp phải.
Hơn nữa hắn cảm thấy tất cả là lỗi của lão nhị và lão tam của đám Ngưu Đầu Nhân ở bên ngoài.
Vì họ biết lão nhị và lão tam quỷ quyệt, đã gạt đại ca khiến đại ca đi vào tòa lâu đài thần bí này.
Hiện tại bọn chúng được tốt, bị vây ở bên trong tòa thành bảo thần bí này.
Nếu lão nhị và lão tam trở về mang lông gà đi làm lệnh tiễn, về sau bọn chúng lên làm đại đương gia Ngưu Đầu Nhân thì sau khi bọn họ trở về, có phải sẽ không có đường ra không?
Hiện tại Tiểu Thất lo lắng rằng lão nhị và lão tam ở bên ngoài muốn mưu đồ đoạt quyền của lão đại, mà bọn họ bây giờ đều không ra được khỏi tòa thành bảo thần bí này, vậy lão nhị và lão tam hoàn toàn có thể làm chuyện đó.
"Bây giờ nói gì cũng là thừa, đều là nói nhảm, bây giờ phải nghĩ xem chúng ta làm sao đi ra ngoài mới tốt, nếu chúng ta không đi ra được, thì mọi chuyện đều là nói suông!"
Ngưu Đầu Nhân lão đại hiện tại cũng có thể hiểu ra sự tình không thích hợp rồi.
Vì bọn họ vào đây lâu như vậy mà lão nhị và lão tam vẫn chưa vào, cũng không biết có phải chúng không vào hay sau khi vào thì chọn con đường khác không giống bọn họ, hiện tại hắn cũng không rõ.
Nhưng hắn biết hiện tại hắn nên nghĩ cách mau chóng ra khỏi nơi này, thật sự nếu không đi ra được, họ vẫn sẽ bị vây ở đây, có khi còn bị chết đói ở đây.
Sự uy nghiêm của lão đại khiến Tiểu Thất không thể không đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận