Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 439: Lâm Phong trèo (cầu hoa tươi cầu đánh thưởng )

Chương 439: Lâm Phong leo (cầu hoa tươi, cầu đánh giá, cầu khen thưởng) Ngọn núi năng lượng này thật sự là đầy cám dỗ, bản thân năng lượng trên núi cao đã vô cùng phong phú. Lâm Phong thật ra coi như hắn hấp thụ một phần năng lượng, thì hắn cũng không thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến năng lượng trên ngọn núi cao này. Bởi vì hắn biết loại năng lượng trên núi này thực sự vô cùng dồi dào. Hắn không biết Tiểu Bạch và những người khác hiện tại đang ở đâu, nhưng hắn biết nếu như Tiểu Bạch cũng ở đây thì tốt rồi. Nếu Tiểu Bạch ở chỗ này, thì những năng lượng này cứ tùy ý để cho bọn họ hấp thụ. Nghĩ đến Tiểu Bạch, Lâm Phong thầm nghĩ, nếu như Tiểu Bạch thật sự ở đây thì tốt quá. Nếu như bọn họ thực sự ở chỗ này, Lâm Phong sẽ tìm mọi cách để cho họ hấp thụ nhiều năng lượng hơn, sau đó để năng lực mỗi người trong số họ đều có sự tiến bộ.
Bây giờ bên cạnh Lâm Phong là những Ngưu Đầu Nhân này, còn những Ngưu Đầu Nhân này có thể hấp thu năng lượng để trở nên như thế nào, Lâm Phong có chút không dám chắc chắn. Vì thế, Lâm Phong không dám hô hào trước mặt đám Ngưu Đầu Nhân này để họ leo lên đỉnh núi hấp thụ nhiều năng lượng.
"Các ngươi có lên không? Nếu như không lên thì tự ta lên." Lâm Phong hỏi đám Ngưu Đầu Nhân, hắn hỏi xem họ có định lên đỉnh núi này không, bởi vì để rời khỏi chỗ này, phải leo lên đỉnh núi. Leo lên đỉnh núi rồi hình như sẽ đi đến một không gian khác. Bây giờ bọn họ ở trong không gian này, muốn rời đi thì nhất định phải lên đỉnh núi, nếu không phải đi theo đường cũ mà về.
Lâm Phong hỏi những Ngưu Đầu Nhân kia, nếu họ không muốn đi lên thì hắn sẽ tự đi. Bởi vì Lâm Phong biết nếu bỏ qua cơ hội này, những Ngưu Đầu Nhân kia cũng phải tự mình đi. Lâm Phong vốn định nhắc nhở họ một chút, bởi vì Lâm Phong cùng với đám Ngưu Đầu Nhân này đã ở cùng nhau một thời gian dài. Hắn dự định sẽ sống hòa thuận với đám Ngưu Đầu Nhân này, nghĩ khi mình đi lên sẽ dẫn theo họ. Nhưng nhìn dáng vẻ lưỡng lự của những Ngưu Đầu Nhân này, Lâm Phong biết nếu như miễn cưỡng bọn họ cùng nhau lên thì đối với những Ngưu Đầu Nhân này mà nói là có hơi khó. Bởi vì có thể những Ngưu Đầu Nhân này cảm thấy năng lực của mình chưa đủ, không định từ vách núi dựng đứng này đi qua. Vách đá thẳng đứng này, nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng Lâm Phong biết nếu như tìm ra bí quyết thì leo lên cũng không khó.
Vì thế Lâm Phong dự định sẽ từ chỗ này lên, bởi vì hắn cảm thấy ngoài cách này ra cũng không có con đường nào khác. Hắn không biết nếu đám Ngưu Đầu Nhân kia không đi lên thì cuối cùng sẽ lựa chọn thế nào, nhưng bản thân hắn thì nhất định phải đi lên. "Các ngươi nếu muốn lên thì đi theo phía sau ta, nếu không lên thì tự ta đi, bởi vì ta còn muốn cứu người, không có thời gian dây dưa ở chỗ này." Lâm Phong nói với đám Ngưu Đầu Nhân, hắn không có thời gian ở chỗ này tiếp tục la cà, bởi vì hắn còn muốn đi cứu người. Tiểu Bạch và những người khác vẫn đang chờ Lâm Phong đến cứu.
Lâm Phong đến đây đã một thời gian rất lâu, bây giờ vẫn chưa tìm thấy Tiểu Bạch. Lâm Phong thật ra cũng rất nóng nảy, nhưng giờ có vội cũng chẳng có tác dụng gì, hắn phải từng bước từng bước xông qua. Lâm Phong không nghĩ tới việc cứu người lại gian nan như vậy, từ khi vào cái phủ đệ này, mỗi bước đi của Lâm Phong đều hết sức chật vật. Cũng may lúc trước có những Ngưu Đầu Nhân này đi cùng hắn, nhưng bây giờ nếu những Ngưu Đầu Nhân này không đi cùng hắn, thì Lâm Phong cũng phải tự đi. Bởi vì hắn biết Tiểu Bạch và những người khác đang mong chờ hắn đến cứu. Cũng không biết hiện tại Tiểu Bạch thế nào, dù những người đó có ra sao, Lâm Phong cũng phải tìm được họ.
Lâm Phong nhanh chóng đi tới chân vách đá, vách đá dựng đứng đó thực ra cách bình chướng của bọn họ cũng không xa lắm. Khó trách khi đánh giá nơi đó, bọn họ căn bản là nhìn không ra. Lúc đó có bình chướng chắn ở giữa, bọn họ căn bản là không nhìn thấy bên ngoài, hiện tại thì ngược lại, họ có thể thấy bên ngoài. Nhưng không biết vách đá dựng đứng đó rốt cuộc là hình dạng gì. Mặc dù họ nhìn từ dưới lên thấy trên đỉnh rất trơn truột, hầu như không có chỗ nào để bám. Nhưng Lâm Phong biết đây là con đường duy nhất để đi lên, nếu không theo con đường này thì căn bản là không có đường khác mà đi.
Lâm Phong vừa dứt lời thì đã tới bên vách đá dựng đứng. Lâm Phong nhanh chóng bò lên vách núi, khi hắn bắt đầu leo lên, những Ngưu Đầu Nhân ở phía sau quan sát. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, Ngưu lão đại sau khi nghe câu hỏi của Lâm Phong thì thực sự đã do dự. Hắn biết nếu bọn họ không đi theo Lâm Phong, tự mình đi thì đối với bọn họ mà nói vô cùng nguy hiểm.
Sau khi Lâm Phong vừa dứt lời, hắn đã ở bên vách đá dựng đứng. Khi đến gần vách đá, Lâm Phong dùng hết sức lực, nhảy lên vách đá dựng đứng. Lâm Phong sử dụng chiến thuật là dùng hai chân và hai tay tạo ra một lỗ hổng trên vách đá nhẵn nhụi, để bám chặt vào đó. Như vậy, Lâm Phong có thể dễ dàng khống chế được bản thân, giữ mình chắc chắn trên vách đá. Ở trên cao, những Ngưu Đầu Nhân phía dưới không ngờ rằng Lâm Phong lại nghĩ ra biện pháp này. Bọn họ còn tưởng Lâm Phong sẽ làm thế nào để leo lên vách đá dựng đứng này. Nhưng hiện tại họ đã biết, biện pháp của Lâm Phong thực sự có hiệu quả. Bởi vì vách đá có vẻ rất cứng rắn, nhưng dưới sức mạnh của Lâm Phong, hai tay và hai chân của hắn đã đập ra một cái lỗ. Hai tay và hai chân của Lâm Phong bám chặt vào những cái hố trên vách đá. Từ góc nhìn của các Ngưu Đầu Nhân, Lâm Phong như đang dán chặt vào vách đá.
Cho nên bây giờ, những Ngưu Đầu Nhân này vô cùng khâm phục, không ngờ Lâm Phong lại có năng lực như vậy. Có thể bám vào vách đá như vậy, nếu để họ làm, có lẽ họ sẽ không làm được. Nếu như tất cả mọi người đều có thể làm giống Lâm Phong thì Ngưu lão đại nghĩ họ cũng có thể thử xem. Nhưng nhìn lại đám người của mình, hắn lo lắng họ sẽ không thể làm được giống như Lâm Phong. Bởi vì trong số những Ngưu Đầu Nhân này không có mấy ai có năng lực như Lâm Phong. Ngay cả Ngưu Lão Bát cũng không có năng lực như Lâm Phong.
Nhưng Ngưu lão đại cũng biết, nếu như họ không mượn cơ hội này để rời đi, mà chờ một cơ hội khác thì sẽ phải rất lâu nữa. Vì thế bây giờ Lâm Phong đang đi phía trước, họ có thể đi theo sau Lâm Phong. Nếu như có thể, có lẽ họ sẽ mượn năng lực của Lâm Phong để rời khỏi nơi này. Nhưng điều duy nhất làm họ buồn rầu chính là vách đá quá trơn nhẵn, họ không thể leo lên được.
"Lão Bát, ngươi xem chúng ta phải làm sao, là đi theo phía sau ân nhân, hay là chúng ta cứ quay lại?" Ngưu lão đại hỏi Ngưu Lão Bát bây giờ nên làm gì, bởi vì hắn biết Ngưu Lão Bát rất mưu trí. Ngưu Lão Bát nhất định có thể nhìn ra Lâm Phong đã leo lên bằng cách nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận