Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 1001: Kê đơn

Ngưu Lão Bát và Ngưu Tiểu Thất thật sự không ngờ Lâm Phong có thể nói ra lời như vậy, đồng thời hắn cũng không nghĩ tới Lâm Phong có ý nghĩ như vậy. Chính mình đi theo hắn đến nơi này tìm kiếm bảo thạch, nhưng không ngờ gặp phải một người dã nhân như Lâm Phong. Xét cho cùng, về chuyện này, thực ra Lâm Phong hoàn toàn có thể không cần phải... làm như vậy, ở nơi rừng sâu núi thẳm hoang vu này, hắn hoàn toàn có thể làm ngơ. Thế nhưng Lâm Phong thật không phải là người như vậy, bởi vì bản tính của hắn là gì thì chính hắn quá rõ. Nhưng lúc này Ngưu Lão Bát và Ngưu Tiểu Thất cũng thực sự rất bất đắc dĩ, lúc này Lâm Phong nói như vậy cũng làm cho bọn họ cảm thấy ý nghĩ của mình và Lâm Phong khác nhau quá nhiều.
"Ngươi nói vậy là có ý gì? Hai bọn ta cũng không có nói gì khác nha. Chính xác mà nói, bọn ta cũng không muốn nói để cho ngươi mặc kệ hắn nha, ngươi nghĩ xem sao bọn ta có thể làm ra chuyện thất đức như vậy chứ. Mà bây giờ ngươi hoàn toàn là suy nghĩ quá nhiều, ta chỉ khẳng định một điều ngươi cũng biết hai bọn ta cũng là đang đói bụng." Cho nên bọn ta mới oán giận vài câu, ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều có được không? Ngươi chờ nướng xong con thỏ này rồi đưa hết cho hắn, nhưng ngươi có thể làm thêm chút đồ ăn nữa không?"
Lúc này Ngưu Lão Bát đã xuống nước, bởi vì rất nhiều lúc hắn biết hiện tại có rất nhiều tình huống không thể thiếu Lâm Phong. Dù nói là theo chân Lâm Phong đến nơi này tìm kiếm bảo thạch, nhưng nếu bây giờ chia tay thì đối với bọn hắn mà nói tuyệt đối không có bất kỳ lợi ích nào, Lâm Phong một phen nổi giận lại khiến hai người vốn thường ngày vênh váo hung hăng chịu thua, Lâm Phong cũng không ngờ hai người lại thành ra bộ dạng này, chẳng lẽ chỉ vì chuyện ăn sao?
"Nếu hai người các ngươi sớm nói vậy, ta đã không nói những lời vừa rồi rồi. Cần gì chứ, mọi chuyện đều có nguyên nhân cả, ngươi xem người ta đã ra bộ dạng này, ta lẽ nào không quan tâm sao? Hơn nữa tình trạng của người ta cũng là do chúng ta gây ra, chúng ta có thể nói là đối với người ta làm ra loại chuyện vô trách nhiệm đó được sao? Đó không phải là bản tính của ta, nếu chúng ta làm vậy thì khẳng định là táng tận lương tâm. Chúng ta đến nơi này vốn cũng sẽ không có kết quả gì, hơn nữa ta tự nhận hai người các ngươi cũng không phải là người như vậy."
"Nếu hai người các ngươi thực sự nói vậy thì hai chúng ta cũng không thể ở cùng nhau lâu như vậy được."
Lâm Phong cũng biết mọi chuyện đều có hai mặt, nếu như chính mình cứ khăng khăng với nguyên tắc của bản thân thì thật là không cần thiết, dù sao bọn họ cũng đã nhận ra được vấn đề, thì Lâm Phong phải cho một bậc thang xuống.
"Vâng, ta biết ngươi là người tốt, cho nên vừa rồi hai bọn ta cũng không nghĩ nhiều như vậy. Ngươi cứ làm như thế nào thì làm, chỉ là ngươi ngàn vạn lần đừng quên hai bọn ta nha. Hơn nữa, con thỏ nướng này của ngươi thơm như vậy, ngươi chỉ định để cho một mình hắn ăn thôi sao, mà hai bọn ta thì đang đói không chịu nổi. Ngươi cũng biết đấy, ngươi nhẫn tâm xem hai bọn ta cào tim xé ruột như vậy sao?"
"Hay là con thỏ này hai bọn ta kiểm tra ở đây, rồi sau đó ngươi xem có bắt thêm được không, không thì theo danh sách chúng ta không muốn chậm trễ thời gian nữa."
Nghe Ngưu Lão Bát nói như vậy, Lâm Phong vừa buồn cười vừa thấy có chút tốt, bởi vì hắn biết bản chất Ngưu Lão Bát không hề xấu, hắn chỉ là không muốn tất cả chỗ tốt đều cho người khác. Còn bản thân mình lại không được gì, đây đúng là suy nghĩ của hắn, nếu bản chất của hắn là người xấu thì Lâm Phong cũng không thể tiếp xúc với hắn lâu như vậy được, hiện tại đúng là có chuyện như vậy. Hai người đã đói chịu không nổi, mà lúc này đây mình kiểm tra xong thỏ nướng mà vẫn không thể cho hai người bọn họ ăn, ai có thể chịu được chuyện này chứ, nhưng có một chút Lâm Phong vẫn hơi lo lắng. Nếu mình đi thật, hai người này có làm theo ý mình hay không? Nếu không theo ý mình, thì mình thật sự không có biện pháp nào, dù sao với hai người này thì hắn không có biện pháp đối phó."
"Thật ra ngươi nói rất hợp lý, nhưng có một số lúc ngươi nghĩ ta có thể tin được các ngươi không? Ngươi phải biết rõ ta quá hiểu rõ trạng thái của hai người các ngươi hiện tại, nếu hiện tại cho các ngươi một cơ hội, ngươi tuyệt đối sẽ chọn con thỏ này, tuyệt đối không chọn ta, với tình hình của hai ngươi như vậy, ngươi cho rằng ta có thể tin các ngươi sao? Hơn nữa con thỏ này, coi như hiện tại cho các ngươi cũng không đủ ăn."
"Cho nên, các ngươi hãy đợi một chút, cho hắn ăn no, ta sẽ đảm bảo cho các ngươi săn một con lớn hơn, các ngươi thấy thế nào?"
Nghe Lâm Phong nói vậy, Ngưu Lão Bát thực sự rất tan vỡ, vốn nghĩ rằng tâm tính của Lâm Phong chắc chắn sẽ đồng ý với lý luận của mình. Nhưng không ngờ hắn trực tiếp bác bỏ, hơn nữa phủ quyết một cách triệt để. Lại còn hoài nghi cả tình trạng của mình, Ngưu Lão Bát nghĩ bụng, dù thế nào thì chờ ngươi đi rồi mọi chuyện sẽ phải làm theo ý hắn, bởi vì khi đó Lâm Phong không thể quản hai người bọn họ được. Nếu như vậy mà lại không làm theo ý Lâm Phong, bây giờ nghĩ lại bản thân mình đúng là bất đắc dĩ quá."
"Chuyện này ta không biết nên nói với ngươi thế nào, chẳng lẽ hai bọn ta trong lòng ngươi thực sự chỉ có bộ dạng này thôi sao? Ngươi cho rằng hai bọn ta lúc này không có chút tín nhiệm nào sao? Ngươi thật sự suy nghĩ nhiều quá rồi đấy. Dù thế nào thì bây giờ bọn ta cũng là người cùng một phe, lòng ta cũng muốn trước tiên sửa lại mấu chốt của vấn đề này a. Ngươi nói có đúng không, ngươi cũng biết một chút thỏ này căn bản không đủ no, hai người bọn ta ăn thì có cần cướp của một người đang bị bệnh không? Vậy thì hai người bọn ta lớn ngần này rồi, sao có thể hành động giống một bệnh nhân vậy được chứ. Nên ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, mặc dù bình thường hành động của bọn ta không vừa mắt ngươi."
"Nhưng mà vào những lúc mấu chốt, bọn ta biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm."
Thực ra Ngưu Lão Bát đang giãy giụa lần cuối, mục đích hắn giãy giụa là muốn Lâm Phong tin tưởng mình, nếu như Lâm Phong tin mình thì hắn sẽ phải đi săn thú nhanh thôi, và hai người họ sẽ tranh thủ ăn con thỏ nướng trước khi Lâm Phong trở về, nếu không thì chỉ có thể dựa theo cách của Lâm Phong.
"Tốt, ta sẽ làm theo lời ngươi nói, nhưng có một điều ngươi phải nhớ kỹ. Vừa rồi ta đã bỏ một ít thuốc vào con thỏ này, loại thuốc này nếu hai người ngươi ăn thì chắc chắn không có ích gì đâu, hai ngươi ngàn vạn lần không nên nghĩ nhiều, chờ ta trở về ta sẽ đưa thuốc giải cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận