Bắt Đầu Giác Tỉnh Song S Cấp Dị Năng

Chương 186: Hư thần bộ lạc cùng Chân Viêm hoàng thành (cầu hoa tươi cầu buff kẹo )

"Hư thần bộ lạc?" Lâm Phong nhíu mày: "Chắc là tương tự với Đế Kinh, Ma Đô, kiểu đại thành như vậy chứ?"
"Đúng, hư không chúa tể đang ở trong bộ lạc này." Phong Mãn Cung giải thích: "Bất quá chỉ có hoàng tộc t·h·i·ê·n Viêm hoàng triều mới có thể xây thành, những nơi khác đều chỉ có thể gọi là bộ lạc thôi."
"Mà cái hư thần bộ lạc này, diện tích cũng không nhỏ, là đại thành đệ nhất của tộc này." Lâm Phong như có điều suy nghĩ gật đầu.
"Đồ đệ, ngươi chờ một chút." Phong Mãn Cung chưa dứt lời đã biến m·ấ·t. Lát sau, trong tay Phong Mãn Cung có thêm một cuốn sách rất dày.
Phong Mãn Cung lập tức mở ra — đối chiếu chữ viết phía trên. Đồng thời còn giải thích: "Đây là văn tự cổ đại của t·h·i·ê·n Viêm hoàng triều bọn họ, bản đồ này chắc là do người Hư Không Long Ngạc tộc tìm được mà không dùng đến."
"Ngươi chờ chút, ta xem qua đã." Lâm Phong nghe vậy cũng tiến lại nhìn.
"Ừm, chỗ này chắc là đô thành của t·h·i·ê·n Viêm hoàng triều, Chân Viêm hoàng thành." Phong Mãn Cung khẳng định: "Theo tỉ lệ bản đồ này thì bộ lạc hư thần cách Chân Viêm hoàng thành khoảng 2 vạn km."
"2 vạn!" Lâm Phong có chút kinh ngạc nói: "Xa như vậy?"
"Ha ha, như vậy còn coi là gần." Phong Mãn Cung cười híp mắt nói: "Nếu dựa theo cách gọi chung của chúng ta là đệ nhị chiến tuyến, thì diện tích của nó là vô biên vô hạn, mênh mông bát ngát."
"Trước kia Thánh Vũ Hậu từng nói, một t·h·i·ê·n Viêm hoàng triều có diện tích còn lớn hơn toàn bộ Địa Cầu của chúng ta."
"Mà t·h·i·ê·n Viêm hoàng triều cũng không phải là duy nhất."
Nghe Phong Mãn Cung nói, Lâm Phong hỏi: "Rốt cuộc Địa Quật này là một thế giới hay là rất nhiều thế giới kết nối với nhau?"
"Ha ha, ai mà biết được."
"Có lẽ là một thế giới, cũng có lẽ là rất nhiều thế giới."
"Nói chung, Địa Quật quá lớn, lớn không tưởng tượng được, những chỗ mà chúng ta liên lạc được cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi." Phong Mãn Cung nói: "Đồ đệ à, nếu ngươi dùng thân phận này tiến vào t·h·i·ê·n Viêm Hoàng Triều không phải là không thể."
"Bất quá, nếu gặp phải cường giả ba tộc còn lại thì nên cẩn thận."
"Yên tâm đi, ta sẽ tùy cơ ứng biến." Lâm Phong nói: "Hiệu trưởng, quyển sách này ta mang về xem."
"Ừm, được." Phong Mãn Cung nói. . .
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, thấm thoắt bảy ngày đã qua. Bảy ngày này, ngoài việc quan tâm đến tân sinh đại tái, Lâm Phong còn xem cuốn sách dày cộp về cổ ngữ Địa Quật. Dựa theo miêu tả trong sách thì những cổ ngữ này chủ yếu lưu thông giữa hoàng tộc các đại Hoàng Triều. Các bộ tộc chúa tể bình thường không dùng loại ngôn ngữ này. Đại tộc như Hư Không Long Ngạc chỉ dùng đến khi vào Hoàng Triều gặp Thú Hoàng. Cổ ngữ Địa Quật không quá khó, 7 ngày Lâm Phong đã thuộc làu làu.
Mà hôm nay là ngày cuối cùng của tân sinh đại tái, cũng là trận chiến tranh ngôi vô địch được mọi người mong chờ. Sở Tiên Nhi trải qua một đường chém g·iết, cuối cùng thắng sít sao tuyển thủ hạt giống số 2 của đại học Đế Kinh, tiến vào vòng chung kết. Đối thủ của Sở Tiên Nhi ở trận chung kết vừa hay lại là Cố Đạo của Đế Kinh.
Cố Đạo giống như Lâm Phong, đều là tân sinh đệ nhất nhân của trường mình. Bất quá Cố Đạo chỉ có nhất tinh Chiến Linh cảnh, còn Lâm Phong hoàn toàn là một trời một vực. Thế nhưng dù vậy, Cố Đạo vẫn được coi là người có thực lực tuyệt đối trong tân sinh. Bên ngoài có nhiều người dự đoán, hai năm sau Cố Đạo rất có hy vọng trở thành Thập Đại t·h·i·ê·n Vương mới. Theo chương trình đại tái thì sau khi trận quán quân kết thúc sẽ là lễ bế mạc.
Cho nên Lâm Phong vẫn đến dự khán với tư cách là kh·á·c·h quý. Trước khi bắt đầu thi đấu, Vương Băng và Tát Võ Thần là hai người dẫn chương trình nhắc lại những trận chiến đặc sắc đã qua. Sau đó lại giới t·h·i·ệu một lượt tình hình của Sở Tiên Nhi và Cố Đạo. Ở khu tuyển thủ, Sở Tiên Nhi đeo găng tay hợp kim cấp A, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kiên nghị.
"Tỷ tỷ, cố lên!" Sở Tiên Lam ở bên cạnh nói. Sở Tiên Nhi không nói gì, chỉ khẽ liếc mắt nhìn Lâm Phong trên khán đài khách quý.
"Lâm Phong, ta nhất định sẽ giành được vị trí thứ nhất, cố gắng không để ngươi bỏ xa quá nhiều." Sở Tiên Nhi thầm nói. Từ lúc vào đại học Ma Đô, Sở Tiên Nhi đã chuẩn bị cho tân sinh đại tái. Sau khi biết đến Lâm Phong, nhìn thấy Lâm Phong đạt hết kỳ tích này đến kỳ tích khác, trở thành người trẻ tuổi đứng nhất hoàn toàn x·ứ·n·g· ·đ·á·n·g. Điều này làm cho Sở Tiên Nhi vừa vui mừng tự hào, vừa cảm thấy áp lực rất lớn. Sở Tiên Nhi rất kiêu ngạo, nàng không muốn trở thành gánh nặng của Lâm Phong, mà muốn đuổi kịp Lâm Phong, để có thể san sẻ bớt một phần cho Lâm Phong. Cho nên, mấy tháng nay nàng không ngừng nỗ lực. Dù mệt đến đâu, khổ đến đâu, nàng cũng không hề lơi lỏng.
Đừng xem dị năng của Sở Tiên Nhi là phục chế mà nghĩ nó mạnh mẽ. Muốn phục chế được dị năng của đối thủ mà còn phải khống chế chuẩn xác nó thì đó là một việc cực kỳ khó. Để nâng cao khả năng khống chế dị năng toàn hệ của mình, Sở Tiên Nhi đã phải nếm trải bao nhiêu khổ sở thì chỉ mình nàng biết.
Đối diện với Sở Tiên Nhi là Cố Đạo của đại học Đế Kinh. So với Sở Tiên Nhi thì Cố Đạo có vẻ bình tĩnh hơn. Hắn là nhất tinh Chiến Linh cảnh, còn Sở Tiên Nhi chỉ là chiến sĩ đỉnh phong. Chênh lệch giữa hai người rất lớn. Hơn nữa, hắn đã xem Sở Tiên Nhi chiến đấu, tuy là khả năng khống chế nguyên tố không tồi, nhưng cũng chỉ đạt tiểu thành mà thôi. Còn ba hệ còn lại thì mới chỉ ở giai đoạn nhập môn. Dù Sở Tiên Nhi có thể phục chế dị năng của mình, nhưng vì khả năng khống chế dị năng kém hơn hắn, uy lực tự nhiên sẽ giảm đi nhiều. Thêm vào đó chênh lệch cảnh giới, thì thắng thua đã quá rõ ràng.
Bất quá, Cố Đạo không dám ra tay ác độc, vì cha của Sở Tiên Nhi, Sở T·h·i·ê·n Dương là phó hiệu trưởng đại học Đế Kinh, lại còn là người có địa vị hoàn toàn không thua gì Viêm Cực t·h·i·ê·n. Mà một phương diện khác, cũng là chủ yếu nhất, lại là bởi vì Sở Tiên Nhi là nữ nhân của Lâm Phong! Điểm này có hơi đáng sợ. Cố Đạo hiểu rất rõ thực lực và t·h·i·ê·n phú của Lâm Phong, thậm chí còn rất ngưỡng mộ.
"Hô." Nghĩ đến đây, Cố Đạo đột nhiên thấy hơi nhức đầu. Không chỉ toàn lực chiến thắng sẽ rất mệt mỏi, mà nếu lỡ tay làm Sở Tiên Nhi bị thương dù chỉ một chút thôi, vậy hắn sẽ rất khó xử.
"Được rồi, tiếp theo xin mời các tuyển thủ lên sàn đấu!" Lúc này, Vương Băng lên tiếng. Nghe được lời của người chủ trì, Sở Tiên Nhi với ánh mắt kiên định, vững vàng bước lên lôi đài.
"Cố lên!" Lâm Phong nhỏ giọng (truyền âm) nói một câu. Với tư cách là kh·á·c·h quý, hắn không thể quá thiên vị bên nào.
"Lão Sở, trận này hay đấy." Phong Mãn Cung hứng thú nói: "Một bên là con gái của đệ t·ử của ta, một bên là đệ t·ử của ta, ngươi hy vọng ai thắng?"
"Ha ha, ta chỉ hy vọng bọn chúng đều không phải hối tiếc." Sở T·h·i·ê·n Dương nói: "Còn về chuyện thắng thua thì xem ý trời."
Nghe Sở T·h·i·ê·n Dương nói, Viêm Cực t·h·i·ê·n gật đầu: "Lão Sở, nha đầu Tiên Nhi tính khí có thể bướng bỉnh lắm đấy, ta lo lắng nó... b·ị thương." Sở T·h·i·ê·n Dương im lặng. Tính khí của con gái mình, người làm cha như ông rõ nhất. Dù Sở Tiên Nhi chưa từng nói, nhưng ông có thể thấy được khát vọng vô đ·ị·c·h của con gái. Loại chấp nhất này, không phải bị đ·ánh gục một lần là có thể mất đi.
"Thanh Mi." Sở T·h·i·ê·n Dương đột nhiên nói: "Trận này cô là trọng tài chính, nếu một hồi..."
"Yên tâm." Liễu Thanh Mi thản nhiên nói: "Nếu như ngay cả như vậy cũng không làm được, thì mấy năm nay ta uổng phí thời gian."
Bạn cần đăng nhập để bình luận